Năm 1975
trong một cuộc hành quân thuộc địa bàn tỉnh Khánh hòa đơn vị dừng chân ở một làng
quê nào đó nghỉ qua đêm trong nhà dân. Tôi cùng vài đồng đội nửa ở trong một
nhà dân vừa mới giải phóng người dân tỏ vẻ sợ sệt, tất nhiên rồi mình là quân
thắng cuộc mà. Người chủ nhà tỏ ra săn
đón đặc biệt khi biết tôi là chỉ huy vâng gì gì chứ tôi cũng là thủ trưởng…
của một trung đội cơ mà. Người chủ nhà trạc 40 tuổi ngồi chưa ấm chổ đã nói:
- Tôi xin kỷ niệm cho ông thủ trưởng trung đội
một thứ. Rồi nhanh nhảu lấy ra ngay cái gì đó hình chữ T mập hụ. Tôi ngó nghiêng không
hiểu là thứ gì anh chủ nhà nói: Đây là bàn cạo râu của Mỹ. Tôi mới nói: thứ này ngoài Bắc tôi thiếu gì mấy
ông thợ rèn nhà quê làm lưỡi dao có cán gập muốn cạo là liếc liếc vào bàn tay ấy.
Đúng vào dịp giải phòng miền Nam này đài báo ta liên tục đưa tin đã thông tư tưởng
rằng hàng hóa giàu có ở miền Nam chỉ là thứ phồn vinh giả tạo. Tôi đã được nhiễm
nặng mới nói luôn: -Cái bàn cạo râu này là thứ phồn vinh giả tạo đây mà. lại là
hàng của bọn tư bản rẩy chết thứ này dùng vài bửa chỉ có mà vứt đi, mà tôi còn
trẻ măng có râu đâu? Tôi nói thế bỗng thấy ngay anh chủ nhà thất vọng sợ tôi
không nhận! Nhưng… nếu mình không nhận anh ta nghỉ mình đòi thứ cao hơn hoặc nửa
anh ấy sẻ lo lắng vì ông thủ trưởng chưa vừa lòng mà súng ống trang bị đến tận răng thế kia nhìn cũng ngán. Cuối cùng tôi
nhanh nhạy thay đổi ngay là vui vẻ nhận bàn cạo râu Mỹ của chủ nhà tặng. Đây là
lần đầu tiên và duy nhất trong cuộc đời buộc tôi phải nhận hối lộ. Nhưng ngay
sau đó tôi nhận ra anh chủ nhà hối lộ lại là thứ đồ củ dùng quảng 10 năm rồi.
Sách gối đầu thời tôi đánh Mỹ đến rẫy chết
Nguồn cơn
là vậy mà không hiểu sao chiếc bàn cạo râu hiệu Mỹ đó lại không bao giờ rời
tôi. Đi vòng vo khắp miền nam rồi lại chiến trận hơn 10 năm nửa ở Căm pu chia.
rồi ra quân về quê đã 30 năm tôi đi đâu về đâu bao giờ cũng mang theo bàn cạo
này bởi lẻ vài ba ngày phải cạo râu 1 lần thành vật bất ly thân. Điều lạ là rất
nhiều thứ tôi hay quên nhưng với bàn cạo râu này thì chưa bao giờ quên. Bàn cạo
râu với tôi đã qua 46 năm cộng thêm 10 năm trước đó nửa vậy chi nó đã 55 năm.
Thật bất ngờ một thứ được cho ở xứ phồn vinh giả tạo lại được sản xuất ở nơi “tư
bản rẩy chết” mà nó lại không chịu giả tạo lại còn chẵng thể chết có thể tồn tại
với ngần ấy thời gian thật khó tin.
Đến nay vẩn cứ đều đều vài ngày tôi lại cầm đến nó nếu không muốn râu ria lởm chởm. Bàn cạo râu
hiệu Mỹ này thành kỷ vật thời chiến trận của tôi.
Lê Văn Thưa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét