Chủ Nhật, 30 tháng 7, 2017

Tự học vẻ và thành quả

    Tình yêu trong cảnh điêu tàn (tôi vẻ lại bằng bột)
Cuộc đời có khi lại qua những bước ngoặt tự mình cũng thật khó mà lý giải. Tự nhiên tôi lại thích học vẻ, người giàu óc tưởng tượng cũng khó mà nghỉ ra. Có một người bạn ở quê nhiều năm sau gặp lại đã rất đổi ngạc nhiên khi nghe tin tôi biết vẻ.
   Đó là vào năm 1976 khi mà: Cuộc chiến tranh đã im ắng rồi những cuộc cách mạng đã thôi gào thét. Chỉ còn lại tình yêu thì lúc đó tôi vẩn là người lính chưa hề có người bạn gái nào. Phàm thì muốn học gì phải có thầy, không có thầy thì có sách, không có sách thì có đôi người hiểu biết để trao đổi. Ở đây tất cả đều không có gì sất ngoài mấy tờ giấy lộn tôi nhặt từ thời chế độ củ để lại mấy cái bút chì, một cây đèn dầu ngọn bằng hạt đỗ, một tấm bảng nhỏ có kẹp giấy vẻ. Tôi tự học vẻ bằng kiểu vẻ truyền thần kiếm mấy hình trên sách báo để làm mẩu vẻ. He he đời lính ở góc rừng cuối biển tìm đâu ra người mẩu để thuê họ lột trần làm mẩu vẻ!
   Là cán bộ trung đội trưởng quản lý gần 20 con người nên tôi luôn gương mẩu về giờ hành chính. Buổi tối lo sinh hoạt sáng sớm 5 giờ lo hô hào anh em tập thể dục. Nghĩa là chỉ ngoài giờ như buổi trưa, ngày chủ nhật và từ 21 giờ tối đến 5 giờ sáng. Ha ha buổi đêm là được học dài và yên tỉnh nhất tuy nhiên tôi buộc phải dành vài giờ để ngủ thường học vẻ đến khoảng 2, 3 giờ sáng là đi ngủ. Cứ đêm đêm đơn độc một mình với ngọn đèn dầu hạt đỗ, bút chì trên tay, tờ giấy trước mặt tôi vẻ và vẻ quên cả khái niệm về thời gian. Mà sao lúc đó tôi không hề bị hỏng mắt do thiếu ánh sáng. Khi mà người ta thường xuyên cảnh báo làm việc học tập phải đủ ánh sáng tôi không tin điều này.
  Cứ như thế ngày, tuần, tháng, năm trong khoảng gần 2 năm tôi miệt mài như thế. Rất hay là anh em cán bộ chiến sĩ ở đơn vị trong suốt thời gian đó đã không ai có ý kiến gì, đặc biệt không ai xì xào coi tôi như một kẻ thần kinh có vấn đề. Dường như họ nghỉ hãy cứ việc làm theo ý nguyện của mình.
   Từ một kẻ ít học do đói khổ và chiến tranh chữ viết như mèo cào tôi bắt đầu vẻ được chút đĩnh sau khi tự học. "Tưởng cuộc chiến tranh đã im ắng dần, các cuộc cách mạng đã thôi gào thét!" Ai ngờ mới 2 năm giải phóng thì biên giới Tây nam chiến trường Căm pu chia bắt đầu rục rịt bùng dậy. Đành xếp “bút vẻ nghiên” đời lính mà, tôi cùng đơn vị chuyển quân đến vùng biển Tây nam để đối mặt với đạn bom cuộc chiến ở Căm pu chia hơn 10 năm nửa! Không ngờ chính ở đây tôi đã được thể hiện tài vẻ của mình phục vụ cho đơn vị vùng 5 Hải quân. Đó là vẻ ảnh Bác Tôn cho Vùng 5 làm lễ truy điệu khi Bác mất. Vẻ ảnh Bác Hồ với Hải quân trang trí trên nóc hội trường của vùng 5 tại Kông pông som cho đến khi rút quân trpng khoảng 6,7 năm. Đó là ý nghĩa tự học vẻ của ttôi đã phục vụ rất có hiệu quả cho đơn vị vùng 5 HQ

 
 

Một số ảnh vẻ

Lê Văn Thưa





Bán đảo Cam ranh- kỹ niệm qua bức ảnh



Bức ảnh trong cuộc diễn tập
 Theo cuộc chiến tranh tôi lên chức trung đội trưởng chuyển sang trung đoàn 166 pháo binh hành quân vào Nam mới đến Khánh hòa thì miền Nam giải phóng. Đại đội tôi chuyển đến bán đảo Cam ranh rồi biên chế sang Hải quân.
  Sau giải phóng miền Nam nổi lên nhiêm vụ quân đội bảo vệ quần đảo Trường sa là trọng yếu nhất. Nên bộ quốc phòng tổ chức một cuộc diễn tập hợp đồng quân binh chủng với quy mô chưa từng thấy.với biệt danh: Cữu long 2 hay Z76. Ở đây quy tụ tất cả khả năng tác chiến có thể lúc đó của quân đội ta. Có mặt đủ về Hải, Lục, Phòng không không quân. Có cả tên lửa cá nhân vũ khí hiên đại lúc đó.
Bản đồ bán đảo Cam ranh vị trí diễn tập khu cáp ngầm đại dương
 Khu vực diễn tập được chọn lại đúng nơi trung đội pháo của tôi đứng chân một vị trí ở phía đông bán đảo Cam ranh đối diện với biển. Còn gọi là khu cáp ngầm đại dương một trung tâm liên lạc hiện đại của Mỹ trước đây. Lực lượng tham gia diễn tập phải luyện tập trước đó 2 tháng ai cũng bị cháy nắng Cam ranh đen như củi cháy. Pháo binh mặt đất tham gia có một khẩu đội pháo 85 ly của trung đội tôi. Lúc này tôi đóng vai xuống làm khẩu đội trưởng. Về tham quan diễn tập có nhiều tướng lĩnh của bộ Quốc phòng và đại tướng Văn Tiến Dũng. Khán đài tham quan cũng được xây dựng công phu có cả tường bằng bao cát chắn đạn.
  Bước vào diễn tập là lực lượng phòng thủ bắn mục tiêu trên biển bằng 1 tàu kéo bia di động. Tất cả các hỏa lực bắn vào bia này, khó khăn cho khẩu đội tôi là đơn vị bắn cuối cùng. Đến lượt khẩu đội tôi thì tấm bia gần như biến mất do các loại súng, pháo và tên lửa trước đó bắn trúng. Đặc biệt tên lửa B72  điều khiển bằng dây hữu tuyến cực kỳ chính xác đã phá tan tấm phông làm bia. (Loại tên lửa này cùng thời với A72 vác vai bắn máy bay, tự dẩn bằng hồng ngoại)
Ảnh đăng trên tạp chí cuộc diễn tập Máy bay, thả dù, xe tăng, thủy quân lục
 chiến tấn công lên đảo. thấy rỏ nòng pháo của khẩu đội tôi.
   Đến lượt khẩu đội tôi mục tiêu chỉ còn là bệ nổi và khung bia. Bằng phương pháp ngắm bắn trực tiếp tôi hô bắn phát đầu đạn xa, phát 2 gần. phát thứ 3 trúng mục tiêu đúng như bài bản. Đến phát thứ 4,5,6… tất cả những phát liên tiếp cột nước nổ đều trùm kín mục tiêu trông quá sướng mắt, hứng khởi tôi hô bắn vượt cả số đạn quy định. Tất cả mọi người chứng kiến trên bờ đều quá phấn khích vỗ tay hoan hô tưởng quên đang diễn tập! Ngoài cả sự mong đợi, khi tôi hô ngừng bắn thì ngay cả bệ nổi gắn khung bia cũng bị tan rã chẵng thấy đâu. Ngày hôm sau trên bãi biển bệ nổi gắn khung làm bia do Mỹ sản xuất trước đây bị đạn nổ phá tan mới trôi dạt vào bờ.
 Tiếp theo cuộc diễn tập là màn các loại tàu chiến lớn nhỏ vào trận, tàu đổ bộ chở xe tăng lội nước, bộ binh tấn công lên đảo. Trên trời các loại máy bay chiến đấu quần lượn, có cả máy bay tiếp tế lương thực, đạn dược thả xuống bằng dù… Quang cảnh hết  sức ngoạn mục, chưa từng thấy, tôi tha hồ quan sát vì lúc này đã xong nhiệm vụ.
    Ngay sau cuộc diễn tập anh em trong khẩu đội pháo 85 ly tập họp lại được đích thân tư lệnh Hải quân lúc đó là thiếu tướng Đoàn Bá Khánh đến bắt tay động viên chúc mừng. Ông nói với các cán bộ chỉ huy quân chủng hải quân: Đồng chí khẩu đội trưởng pháo 85 ly diễn tập hôm nay phải thăng chức lên trung đội trưởng! Ông đâu biết rằng tôi đã là trung đội trưởng. Trong cuộc diễn tập này may mắn có một người đồng hương chứng kiến đó là anh Điềm ở Lộc đại, Đồng hới. Lúc đó là trưởng ban pháo lữ 126. Nếu không tôi lại dể dàng nói phét cho oai.
     Sau cuộc diễn tập rất nhiều cán bộ chỉ huy không biết họ là đâu nửa đến chúc mừng cuộc bắn diễn tập của khẩu đội pháo 85. Trong đó có một đại tá làm công tác nghiên cứu về hậu cần quân đội. Ông đề nghị anh em trong khẩu đội đứng cạnh khẩu pháo mới bắn xong để ông chụp ảnh lưu niệm. Ông lấy địa chỉ hòm thư tôi và hứa sẻ gửi ảnh vào. Không ai ngờ đó là sự thật vài tháng sau tôi nhận được bức thư từ Hà nội gửi đến trong là bức ảnh này. Một bức ảnh thật quý hiếm và ý nghĩa được chụp trong cuộc diễn tập đó.

 Ảnh: -Tôi khẩu đội trưởng là người cầm ống nhòm và cặp giấy, đến Tuyến người Hà nam ninh là pháo thủ số 1 ngắm bắn, Thuyết Thanh hóa pháo thủ số 3 nạp đạn, Báu Hà nam ninh khẩu đội trưởng xuống làm pháo thủ chuyền đạn.


Lê Văn Thưa

Chuyện bộ đội ở nhà dân 45 năm trước



    Khi đơn vị chuyển vị trí trú quân về ở xã Quảng phương, Quảng trạch. Tôi và đồng đội là Phạm Quỳnh được tạm trú ở nhà của ông bà Nguyễn Quang Đạng một gia đình ở Ba đồn sơ tán về. Ông là một cán bộ lãnh đạo ở trường 2 giỏi tỉnh Quảng bình mới nhỉ hưu. Ông bà thật phúc hậu rất quan tâm đến các chú bộ đội. Tôi nhớ mãi món dưa chua của bà làm, bửa ăn nào của bộ đội bà cũng đưa ra một dĩa cho các chú. Trong nhà còn có 2 đứa con trai đứa lớn đang học cấp 3 nó biết viết chuyện ngắn rất sớm đã đọc cho tôi nghe và hay bàn chuyện về văn chương với tôi. Đứa nhỏ khoảng trên dưới 10 tuổi, tôi nhớ mãi một hôm đã về chiều thấy vắng chú nhỏ tôi hỏi ông bà, mới biết nó lần đầu tiên lên rừng khá là xa đốn củi. Tôi hiểu ngay sẻ gặp khó khăn nên rủ Quỳnh cùng đi đón chỉ đi vài ba trăm mét đã gặp. Cu cậu phải đánh vật với gánh củi, lần đầu đi làm ai cũng thế. Tôi đưa tay nâng bổng gánh củi khỏi đôi vai nhỏ bé, chú nhỏ bỗng bật khóc vâng, đó là giọt nước mắt của bao khó khăn vất vả đã trải qua lần đầu trong đời…
    8 năm sau, theo suốt cuộc chiến tranh tôi chuyển sang hải quân ở cơ quan vùng 5 Hải quân tại cảng Kông pong som, Căm pu chia. Nghe tin dưới đơn vị Lữ 101 có một người quê Ba đồn có cái tên nghe rất quen đang viết báo cho đơn vị. Tôi liền tìm đến thử xem sao, thật bất ngờ đó lại chính là chú em nhỏ 8 năm trước tôi từng ở trong nhà. Chú em này chẵng kém gì ông anh mình chưa qua trường lớp văn chương, báo chí mà đã thể hiện năng khiếu viết quá giỏi. Tôi có muốn viết cái gì được 1 câu thì có khi phải mất tận 3 câu sửa. Còn chú em này nói muốn viết cái gì chú sẻ suy nghỉ thật kỹ lưỡng khi đã viết thì không bỏ một chữ nào. Tôi từng đọc bản thảo của chú viết tôi thấy lạ đã thắc mắc sao không thấy bỏ chữ nào nên chú đã giải thích vậy. Thời gian lại cứ trôi nhanh vùn vụt, bởi đó là những gì đã cách đây gần 40 năm rồi! có thể đến nay đã thành người nổi tiếng.
  Vâng có thế thật năm 1972 cách đây tròn 45 năm khi ở đại đội pháo 130 ly tôi ở trong gia đình ông bà lúc đó có 2 anh em còn nhỏ. Thì đây, đó chính là Nguyễn Quang Lập và Nguyễn Quang Vinh 2 anh em là nhà văn, nhà báo, nhà biên kịch điện ảnh, nhà biên kịch sân khấu, nhà phản biện trên mạng xã hội… nổi tiếng cả nước ai cũng biết đến. Hóa ra cuộc đời mình nhiều khi gặp chuyện thật bất ngờ…
 
 Ảnh Nguyễn Quang Vinh và cuốn Tự điển tăng tôi gần 40 năm trước

Lê VănThưa