Thứ Ba, 19 tháng 11, 2024
Thứ Sáu, 15 tháng 11, 2024
Thứ Hai, 11 tháng 11, 2024
Thứ Năm, 31 tháng 10, 2024
Thứ Tư, 16 tháng 10, 2024
Thứ Ba, 15 tháng 10, 2024
Khốn rồi trí nhớ!
Đi ngoài thiên nhiên mới phát hiện ra một loài cây dây leo đáng quan tâm mới về kể với mọi người rằng: Cây rất nhiều nụ hoa và cũng nhiều cành lá quấn quít nhau nó giống như loài cây.... Ấm ớ mãi vẩn không thể nhớ ra muốn nói là cây gì đành bỏ cuộc. Rồi nhẩm nhớ tiếp hàng tiếng đồng hồ vẩn không tài nào nhớ ra! Của đáng tội đây lại chính là loài cây tôi từng viết đăng phóng sự ảnh trên báo chí nhà nước hơn 10 năm trước được nhiều người quan tâm. Điều quan trọng đây là bài và hình ảnh được chọn làm tham khảo trong ca dao tục ngữ Việt nam. Vậy mà chính tác giả đến lúc này lại quên béng tên. Cuối cùng rồi cũng mò ra đây chính là cây: "Rối như mớ bòng bong" cây bòng bong ngày xưa ở đâu cũng thấy ông cha mình thường dùng cây này lau chùi cho con trâu sạch sẻ da bóng đen.
Chủ Nhật, 13 tháng 10, 2024
Thứ Năm, 10 tháng 10, 2024
Thứ Bảy, 28 tháng 9, 2024
Thứ Bảy, 21 tháng 9, 2024
Thứ Ba, 17 tháng 9, 2024
Chủ Nhật, 15 tháng 9, 2024
Thứ Ba, 10 tháng 9, 2024
Cầu Phong châu, Phú thọ
Thứ Hai, 9 tháng 9, 2024
Một video gây bất ngờ
Tôi có video trên Youtube 1 ngày thu hút hơn 20 ngàn lượt xem thế là quá cao
nhưng cũng có lý do của nó. Còn đây là video làm tôi bất ngờ lại chính video
nói về cây Thù lù. Khống có gì nổi trội hơn nhiều so với hàng trăm video khác của
tôi.. Phát hành năm 2022 sau 1 năm rưởi đạt 10 ngàn lượt xem thế là rất cao rồi. Thế nhưng từ tháng 3 đến nay và đang tiếp tục nó trở nên bất thường. Qua 6
tháng có hơn 25 ngàn lượt xem, cứ sau 48 giờ có từ 150 đến 350 lượt xem cứ tịnh
tiến như vậy nửa năm qua. Điều lạ là video này tôi lồng tiếng chính mình, tiếng
miền Trung hẳn là khó nghe. Nhưng khi truy cập địa lý người xem mới ngạc nhiên
hơn 80% là người ở thành phố Sài gòn và thủ đô Hà nội. còn người miền Trung đặc
biệt ở Quảng bình thì không ai xem. Người làm video mà được người xem quan tâm
kéo dài qua thời gian thì thật phấn khít, Xin cám ơn mọi người .
Lê Văn Thưa
Thứ Bảy, 7 tháng 9, 2024
Nhìn nhận về cơn bão Yagi
Thứ Tư, 4 tháng 9, 2024
Thứ Ba, 3 tháng 9, 2024
Thứ Bảy, 17 tháng 8, 2024
Thứ Năm, 8 tháng 8, 2024
Nhà khoa học đầu ngành không quên đến thường dân
Giáo sư tiến sĩ Nguyễn Hữu Đức
Trong một STT trên Facebook tôi đã đưa tin cùng lúc khi nhận đươc 2 tin nóng hổi về niềm tự hào của người Quảng bình quê ta. Trong cùng thời điểm tôi nhận được tin: Hội thảo các nhà khoa học vật lý thế giới và VN tổ chức tại Quảng bình do Giaó sư tiến sĩ Nguyễn Hữu Đức chủ tịch hội đồng giáo sư ngành vật lý... chủ trì. Đồng thời giải vàng phim tài liệu: “Quảng xá, làng võ, làng văn” trong liên hoan phim toàn quân của nhóm tác giả Lan Anh. Làm tôi rất xúc động tự hào đăng lên Fb đã được rất nhiều người bình luận chúc mừng trong đó có cả giáo sư Nguyễn Hữu Đức. Tiếp theo giáo sư nhắn tin trên Fb cho tôi rằng: Mời tôi đến dự bế mạc vào lúc 17 đến 19 giờ. Thế này thì quí quá ông là người chủ trì lãnh đạo một hội nghị đích thân mời tôi đến dự thì thật đáng tự hào. Đây là cơ hội mình sẻ được quay phim chụp ảnh một hội nghị lớn về khoa học làm tư liệu. Do không rỏ lắm nội dung lich trình của hội nghị nên tôi khá lúng túng. Thời gian hội nghị từ ngày 5 đến ngay 7/8 vậy là suy ra bế mạc ngày 7/8 là ngày giờ tôi sẻ đến. Tối mồng 6/8 thật khó ngủ nghỉ đến ngày mai được gặp lại Gs Nguyển Hữu Đức cùng hội nghị đông đảo các nhà khoa học trong và ngoài nước. Khoảng 2 giờ sáng tôi mò dậy mở máy tính vào Facebook có tin nhắn vào 21 giờ 30 đêm qua: "Sao anh không đến à tôi đợi mãi không thấy?" tôi đứng hình tưng hững... về một sự nhầm lẩn. Hội nghị trong 3 ngày nhưng rút gọn bế mạc trước 1 ngày, vậy là đã vuột qua, thật quá là nối tiếc.
Cuộc hẹn không thành nhưng suy đi nghỉ lại tôi thật kính trọng giáo sư Nguyễn Hữu Đức dù rất bận rộn chủ trì lãnh đạo với hội nghị các nhà khoa học. Đã không quên dù chỉ là một dân thường như tôi cơ hội được chứng kiến tiếp xúc những nhà khoa học trong và ngoài nước. Xin hết lòng cám ơn sự thịnh tình của giáo sư Nguyễn Hữu Đức.
Lê Văn Thưa
Thứ Bảy, 20 tháng 7, 2024
Giới thiệu về một bài thơ hay
QUẢNG BÌNH ƠI
Mơ được cùng em về với Phong Nha
Lội nước khe trong Sơn đoòng mùa hạ
Ngây ngất chén Quỳnh tương Võ Xá
Ngọt lịm môi em cam mật Hiền Ninh
Cơm gà lạc Sơn, nước mắm Bảo Ninh
Gỏi cá nghéo và nếp than Ngân Thủy
Lòng chạnh nhớ cháo măng rừng Lâm Hóa
Rau Dớn ngày xưa thương cá trắm sông Son...
Người đi xa nhớ sò huyết sông Ròn
Về Xuân Hóa với nhộng tằm lá sắn
Thịt lợn khùa cùng bánh xèo đẻn biển
Tím lòng nhau say chén rượu Sim rừng...
Chưa được về thăm lòng thấy rưng rưng
Chân chưa bước qua lũy Thầy, Khu Túc
NénTâm nhang chưa dâng hồn Thánh Giáp
Cứ băn khoăn đáo hạn nợ một đời ...
Hãy chờ anh em nhé Quảng Bình ơi
Như gió nồm nam bên bờ Nhật Lệ
Dòng Kiến Giang và giọng hò của Mẹ
Khát tình em, thương lắm... Quảng Bình ơi...
Lương y Đào Phan Toàn
Dòm ngó không đều
Chẵng mấy khi vào chợ đi mua mớ rau. Đi lui tới mãi ở dảy hàng rau không thấy thứ mình muốn. Vào đại 1 hàng rau mới hỏi -Sao tui kiếm mãi mà không thấy món rau chua? Một người phụ nữ khá trẻ cũng đang mua mới bảo -Rau sôông chua đó thôi bác ko thấy à? Người bán hàng mới cười bảo: Thế nhìn chị vợ anh có rỏ ko mà rau kia ko thấy. Được đà người mua hàng trẻ dồ lên: -Đúng rồi nhìn nữ thì rỏ lắm còn rau quả đây thì chịu. Tôi mới nói: Sao mà nói chuẩn thế quả là vậy
Thứ Tư, 17 tháng 7, 2024
Cảm nhận sau mỗ bụng
"Mỗ bụng" ngôn từ nghe đã ghê chẵng thế mà ngày xưa là lời doạ cho trẻ nhỏ và ngay cả người lớn. Mỗ bụng về bản chất là đúng với nghĩa đen nếu con người ai đó vướng vào bệnh tật trong ổ bụng. Trớ trêu thay tôi lại là người ở trong số này.
Bỗng nhiên phát hiện bụng mình lại nổi lên một cục mềm mềm mà chẵng thấy đau đớn gì nên cứ thế để xem sao. Khoảng nửa năm sau mới chịu đi khám, bác sĩ Ngọc khoa ngoại bệnh viện Đa khoa huyện Quảng ninh kết luận: -Bác bị thoát vị bẹn. Ơ sao nghe quen quen nhưng khi chính mình mắc phải thì không hề biết! Bác sĩ quyết định rằng phải mổ bởi đây là căn bệnh dẩn đến nguy cơ bị hoại tử ruột tôi mới dật mình... Biết tin, nhiều người thân kể cả bạn bè khuyên nên đi Hà nội, Huế hay ít ra là Cu ba Đồng hới mà mỗ. Tôi là người vốn đã kỷ, khó và rất thẵng tính nên không ít người chẵng ưa gì. Lại đi đến quyết định không đi đâu cả mỗ ngay đây bệnh viện huyện, một đôi người gần gủi tỏ vẻ lo ngại. Có một điều ái ngại cho cuộc mổ này vì tôi là bệnh tiểu đường nặng thuộc vào tốp đầu trong tỉnh này. Đường huyết cao nên rất kỵ với việc mỗ xẻ bởi nguy cơ dể nhiểm trùng và khó lành vết mổ...
Rồi cũng đến ngày vào phòng mỗ dù bệnh viện cấp huyện mà thấy máy móc phục vụ ở đây trang bị khá hiện đại. Kíp mỗ: bác sĩ Tuân và bác sĩ Ngọc là trưởng và phó khoa ngoại. Bác sĩ Quân ở phòng Tổng hợp của viện là người gây mê, Bác sĩ Thoa hồi sức cấp cứu và các y bác sĩ điều dưỡng khác phục vụ trong kíp mỗ. Lần đầu tiên trong đời nằm trên bàn mổ tôi cũng cố bình tâm pha chút dao động. Sau mủi tiêm phải có tay nghề cao chít sâu vào cột sống lưng của bác sĩ Quân. Thì cơ thể tôi từ bụng trở xuống dần mất cảm giác, đây quả là giải pháp ưu việt trong y học cho việc mỗ. Hay thật vào cuộc mỗ bụng mà người bị mỗ vẩn tỉnh tươi chuyện trò với bác sĩ. Vị trí mỗ dù không thấy nhưng cảm nhận rỏ các bác sĩ đang miệt mài phẩu thuật. Qua tiếng động và lời trao đổi nho nhỏ một trải nghiệm thật hiếm thấy. Có một sự cố ở tôi do bệnh tiểu đường bác sĩ Quân gây mê phát hiện ra dấu hiệu hạ đường huyết, tiên lượng trước nên Bsĩ thủ sẳn vài viên kẹo ngọt liền cho tôi ngậm chỉ ít phút sau trở lại bình thường. Trong khi cuộc mỗ vẩn tiếp diễn trôi chảy, sau khoảng một tiếng rưởi đồng hồ cuộc mỗ kết thúc. Tôi được chuyển về khoa hồi sức cấp cứu lúc này tôi cảm thấy khoẻ khoắn có lẻ do tâm lý cuộc mỗ đã thành công. Tôi bô bô chuyện trò vui vẻ và đòi ăn miệng há to bà xã bón không kịp. Nhưng đó cũng là thời điểm cuối khi mà thuốc gây mê còn tác dụng. Khoảng 2 tiếng sau mỗ mới cảm nhận ra sự đau thế nào là vết mỗ, tất nhiên rồi. Nhưng chỉ là ngày thứ nhất và 2 còn sau nửa thì giảm dần khi được điều trị đủ thuốc men. Riêng tôi dù đường huyết cao nhưng qua thực tế vết mỗ vẩn rất ổn không có biểu hiện gì luôn giử được khô ráo cho đến ngày ra viện. Thực ra ca mỗ cho người thoát vị ở bụng chắc không phải là khó. Tuy nhiên mỗ và điều trị cho người bị tiểu đường nặng như tôi thì không dể chút nào.
Lời kết: Tôi xin cám ơn kíp mổ các Bác sĩ Tuân, Quân, Ngọc... xin cám ơn các y bác sĩ điều dưỡng và nhân viên khác của khoa ngoại bệnh viện Đa khoa huyện Quảng ninh. Đã phẩu thuật thành công cùng điều trị chăm sóc thuốc men đầy đủ cho bản thân tôi. Mặt khác đối với người bệnh qua trải nghiệm tôi thấy đây là vị trí bệnh viện rất gần gủi với người dân. Điều trị cho bệnh nhân có độị ngủ y bác sĩ chuyên môn và sự nhiệt tình cao. Không phải đi đâu xa khi mà nhiều căn bệnh ở bệnh viện cấp huyện này như mỗ xẻ cho tôi đều chửa trị tốt. Bất ngờ có đứa cháu làm ở bệnh viện Cu ba Đồng hới đến thăm có nhận xét rằng hệ thống làm mát trong phòng bệnh nhân ở đây ngày hè rất mát mẻ. Con trai tôi ở Hà nội chạy ngược về đây để thăm xem xét cha được mỗ trong bệnh viện tuyến huyện đã thấy hài lòng. xin cám ơn mọi người.
Lê Văn Thưa
Thứ Tư, 3 tháng 7, 2024
Không gian sinh tồn?
Trên trụ bê tông ốp gạch men bị nứt ra kẻ hở như đường chỉ, thế là đủ cho sự sống cây xanh mọc lên. Đây chính là bồ đề một loài cây vốn cao lớn phương phi. Sinh tồn trên một kẻ nứt vài milimet giửa cái nắng hè 35 đến 40 độ đây chính là sự thách thức khó hình dung về sự sống ở thế giới tự nhiên này. Trong khi sự sống khác là con người lại sở hữu từ vài chục cho đến vài ngàn mét vuông cho mổi con người. Tiện nghi phục vụ lại không thiếu thứ gìn còn phấn đấu không ngừng để tăng thêm cho cái gọi là chất lượng sống. Vài milimet với vài ngàn mét vuông là không gian sinh tồn của sự sống muôn loài trên trái đất này, thật đáng cho con người chúng ta phải suy ngẩm.
Lê Văn Thưa
Thứ Bảy, 29 tháng 6, 2024
Thứ Bảy, 22 tháng 6, 2024
Những con trích cồ cuối cùng ở vùng này
Khi phát hiện ra đàn trích cồ này tôi đã nhận ra ngay là phải
tranh thủ mọi lúc quay phim chụp ảnh. Nhờ vào một thửa ruộng bỏ hoang cỏ mọc um
tùm cho trích nương náu. Thực ra đây chính là vùng đất lầy thụt nổi tiếng nhiều
đầm hồ sông lạch. Là nơi tổ tiên của đàn trích này đã sinh tồn phát triển bầy
đàn từ ngàn xưa. Khi con người xuất hiện thì loài trích cồ ở đây cũng lụi tàn dần.
Bởi không còn không gian sống cho nhiều loài cây cỏ tự nhiên trên đầm hồ ruộng
nước... Tôi đã không sai từ khi phát hiên đàn trích cồ chỉ sau 2 tháng bỗng biến
mất không còn mống nào. Tiếc thương cho loài trích không thể sống trên vùng đất
của chính nó!
Thứ Ba, 18 tháng 6, 2024
Thứ Hai, 17 tháng 6, 2024
Thứ Ba, 11 tháng 6, 2024
Thứ Ba, 28 tháng 5, 2024
Thứ Bảy, 25 tháng 5, 2024
Thứ Ba, 21 tháng 5, 2024
Thứ Năm, 18 tháng 4, 2024
Hoa sen
Một loài hoa sống giửa đầm lầy
Bao giấy bút từng viết nên chưa đủ
Nơi bùn lầy lại hương toả ngất ngây
Giửa nhuỵ vàng cánh bao quanh hồng đỏ
Nơi gam màu tôn vẻ đẹp là đây
Ngút ngàn hồng tươi sen quyến rủ
Bướm ong về hương mật ngọt đầy vơi
Sớm đầm sen lung linh mặt nước
Xập xoè tròn vạnh lá sen xanh
Nhuốm hồng hương hoa theo chân bước
Nơi cuối trời đây rạng rỡ ngàn hoa
Lê Văn Thưa
Thứ Sáu, 5 tháng 4, 2024
Thử ngẩm đến ông Nicola Tesla
Từ bé tôi không biết ông bởi có được học tới đâu mà biết. Nhưng ai cũng phải biết Tesla này bởi ông là tổ sư về điện xoay chiều người Mỹ gốc Sebia
Một thiên tài của nhân
loại nhưng tôi không bàn việc này. mà muốn nói đến sự trớ trêu của con người.
Trong khi không ít quan chức xứ ta nói rằng đi làm đầy tớ cho dân thì lại tìm
cách vơ tiền tỷ vẩn chưa vừa phải là tỷ tỷ cơ... Để vinh thân phì gia nuôi vợ
con mấy đời không hết. Còn ông Tesla này thì đáng có núi tiền ông lại không
quan tâm không cần vợ con không tư gia gì. Thui thủ 1 mình ở phòng khách sạn
tiêu đến đồng xu cuối cùng thì cũng chết luôn không bị bị nợ nần.
Nhưng rồi tôi cũng không bàn về tiền tài mà muốn nói tới cái cách sinh tồn lạ lại sống thọ của cụ Tesla. Các vị y dược học luôn khuyến cáo phải ăn uống đủ chất ngủ nghỉ phải đủ 5, 7 giờ sẻ sống lâu. Còn cụ Tesla thì dành cho suốt cuộc đời ngày ngủ 2 giờ còn lại thì nghiên cứu với phát minh. Cụ làm trái với cách bảo vệ sực khoẻ cuộc đời nhiều lúc còn khốn cùng với tài chính nhưng cụ sống đến 86 tuổi đó mới là tuyệt vời. Chúng ta thường khuyên bảo nhau đừng làm gì mà mệt đừng suy nghi mà đau đầu. Hoá ra đồng nghĩa với chết cho rồi!
Sự vận động là cách sinh tồn vốn
có trong tự nhiên con người còn có sự vận động của trí não. Nicolas Tesla là một
điển hình đáng làm ta phải suy ngẩm gối đầu theo công việc rồi chết với tuổi
già.
Lê Văn Thưa
Chủ Nhật, 31 tháng 3, 2024
Thứ Tư, 20 tháng 3, 2024
Thứ Bảy, 9 tháng 3, 2024
Thứ Sáu, 8 tháng 3, 2024
Điều bất ngờ video ngày quốc tế phụ nữ
Thứ Bảy, 13 tháng 1, 2024
Sự lừa dối thương tâm về người lính chiến vùng 5 Hải quân
Sau gần nửa thế kỷ mới bật mí câu chuyện này quá đủ qua thời gian giử kín. Năm 1980 tôi được đi phép sau hơn 4 năm nơi góc rừng cuối biển với chiến tranh, lúc này tôi vẩn chưa có bạn gái. Ở nơi quá xa cách, vùng biển Tây nam giúp Căm pu chia nên đơn vị giao việc kết hợp khi đi phép đó là thẩm tra lý lịch cho việc kết nạp đảng hay phát triển cán bộ cho một số quân nhân cùng quê (Ở chế độ lý lịch mà).
Tôi về thẩm tra lý lịch đồng đội Nguyễn Văn Tài một người ở cạnh xã tôi trước khi về thẩm tra tôi chưa biết anh này bởi đơn vị lớn ở trải rộng. Theo việc thẩm tra nhân thể tôi ghé vào gia đình anh Tài dù chưa quen biết. Bước vào nhà một ông già đang ngồi đan lát ở hiên, thấy khách lạ vào ông không nói gì lúc này mẹ của Tài trong nhà bước ra xởi lởi phân bua rối rít. Rằng thì là: Ông này là người hàng xóm tôi thuê sang đan lát thôi mà. Ơ lạ nhỉ sao không nói đến gia đình mình mà nhằm vào người làm thuê? Tôi trình bày với bà là ghé thăm gia đình nhân dịp đến thẩm tra lí lịch anh Tài (ai bày từ thẩm tra nghe đã khiếp). Ý tôi muốn để gia đình anh Tài vui và tự hào là con mình đang rất tiến bộ. Thế nhưng bà như muốn khụy xuống hoảng hốt tôi thì không hiểu đầu cua tai nheo vì sao. Tôi đến xã làm việc thì được hẹn khất lại hôm sau, khi tôi quay lại thì người tiếp tôi là chủ tịch xã lại chính là anh ruột của đồng đội Tài. Lúc này anh của Tài mới thổ lộ rằng: Tài đươc nghỉ phép đặc biệt bởi khi đang chiến tranh không ai được nghỉ, Tài nghỉ phép với lý do bố qua đời! anh ruột của Tài mới thành thật hối lỗ rằng; Người làm thuê đan lát ngồi ở hiên nhà mà tôi gặp là chính bố đẻ. Trời đất! tôi quá ngở ngàng chứng kiến một sự việc có một không 2 chưa từng thấy. Chắc tối qua gia đình đã tổ chức bàn bạc về tôi là người được cử về điều tra vụ Tài đi phép hay chỉ là thật sự thẩm tra lý lịch cán bộ, Sự đời đôi khi lại ngẩu nhiên rơi vào tình huống oái oăm này. Có ai ngờ đưa ra lý do bố mất để được đi phép là xuất phát từ vợ chồng trẻ của Tài cùng gia đình mong mỏi có con cháu. Trớ trêu thay lần đi phép gian khai đó thì nguyện vọng của vợ chồng Tài cũng không thành! Khi biết có người đơn vị ở cùng chồng, vợ Tài thường ghé đến nhà tôi với nguyện vọng xin đi cùng để được đến thăm chồng ở đơn vị nhưng cũng bất thành. Khoảng 2 năm sau Tài đã đề đạt được đơn vị cho ra quân. Đây là nguyện vọng chính đáng của đôi vợ chồng trẻ không thể sống xa nhau.
Câu chuyện này tôi đã giử kín gần suốt 50 năm qua ngoài người trong gia đình và tôi không ai biết đến. Đây tưởng là chuyện chẵng hay vì dối đơn vị để được đi phép của đôi vợi chồng trẻ có dịp bên nhau sau hàng năm xa cách. Vậy thì đã sao họ có khát khao quyền bên nhau chứ? Khi mà thực tế sự đời này còn bao là tồi tệ hơn nhiều. Như tội tham nhủng của quan chức, tội lừa dối để ăn tiền khi dịch bệnh vv... Câu chuyện lại là sự thương tâm cho người lính chiến và người thân của họ với sự xa cách mòi mỏi chờ mong trong đó có cả tôi suốt 20 năm đánh giặc. Lấy gì để bù đắp nổi cho những thiếu thốn mất mát hàng năm đến hàng chục năm phải xa cách người thân phải xa tình cảm vợ chồng dài lâu. Chỉ những người trong cuộc mới thấm đẩm âm thầm với nổi khổ đau này, mà hình ảnh người đồng đội Nguyễn Văn Tài là minh chứng. Vợ chồng nhớ mong nhau đến mức tìm mọi cách để hầu được bên nhau đây là điều chính đáng của mổi con người.
Tôi đã từng gặp người nói với tôi rằng: Anh đi đánh giặc xa cũng như tôi ở nhà làm việc khác giống nhau cả. Hoặc đi đánh giặc mà sống sót trở về là may rồi không cần gì nửa. Á ha hóa ra kẻ đi đánh giặc cứu nước được chết thì nghĩa trang tôn thờ còn kẻ chiến thắng trở về thì không là gì cả! Hèn chi khi thắng đá banh cả nước rợp trời cờ sao nghẻn đường đưa rước. Còn như tôi đi đánh giặc cứu nước thắng 2 cuộc chiến tranh về hơn 30 năm qua không 1 ai hỏi đến.
Nguyễn Văn Tài sau khi ra quân mặc dù ở gần tôi đi làm qua trước nhà tôi nhưng chưa bao giờ gặp mặt. Tài là người quá thật thà có thể Tài đã rất ngại không muốn nhắc lại câu chuyên củ. Tuy nhiên nghe tin Tài cũng đã qua đời cách đây mấy năm rồi tiếc cho người đồng đội.
Lê Văn Thưa
Thứ Hai, 8 tháng 1, 2024
Ký ức 45 năm chiến tranh biên giới Tây nam
Ảnh chụp tôi và đồng đội tại cảng Kông pông som 1982
Điểm lại cuộc chiến này của bản thân tôi may nắm hay run rủi! đi trước cuộc chiến một năm. Trung đội pháo binh của tôi, tôi B trưởng được điều về hòn Đốc quần đảo Hải tặc từ đầu năm 1978. Đây chính là nơi chảo lửa thời đó hố đạn chồng lên hố đạn pháo địch bấn sang ngày đêm. Vẩn sống sót mới là lạ, Một lần tối đen pháo địch bắn tôi chạy trước ra trận địa pháo nghe tiếng rít liền nằm xuống lăn đại đạn nổ người phủ kín đất đá. Định thần lại sờ soạng xem có vết thương không. Hoá ra hố đạn chỉ cách có gang tay nếu không lăn hay lăn sang phải là dín nguyên quả đạn. Còn tôi lăn qua trái để sống thì đây chỉ là số trời lăn. Khi chuyển về cơ quan vùng ở Kông pông som. Tôi lại là người chắc đầu sổ dính nhiều trận phục kích nhất khoảng 5,6 cuộc. Đâu mà lắm vậy? ở ban Tác chiến hầu như tôi là người đặc cách mang tài liệu tác chiến đi nộp cho tiền phương bộ tổng ở Pnông pênh theo hàng tháng hàng quí. (Nhiều đến mức thời đó tôi là người duy nhất có luôn cả người yêu ở BTL 719). Con đường 4 rừng núi Kông Pông som đi Pnông pênh là nổi kinh hoàng thời đó thường xuyên bị phục kích. Một lần tôi cùng đồng đội Lê Tân Triều ban quân lực 2 người trên chuyến xe ngồi sát nhau chuyện trò. Địch phục Triều dính đạn hy sinh một kỷ niệm thật buồn! Quân đội và chiến trận là vậy nói đến đạn bom sự sống và cái chết. Hơn 10 năm với cuộc chiến Tây nam giúp Căm pu chia là những thách thức lớn lao ngoài chiến trận, còn quê hương người thân lại xa cách mù khơi chỉ người lính trong cuộc mới thấm hiểu. Gần 20 năm chiến trận qua bao hòn tên mủi đạn vẩn sống sót. Đừng có nghỉ rằng sự may mắn ở đây. Qua chiến trận tôi mới rút ra ràng đạn tránh mình chứ đâu mình tránh đạn. Trong một lần đồng đội làm cướp cò nòng súng hướng đúng tôi bỗng nhiên tôi nghiêng người đạn sướt qua. Đang hành quân bom nổ một mảnh bom khá lớn đâm thẳng vào lưng. Tôi khựng xuống thế là chết, không sau lưng tôi còn ba lô, cóc sau ba lô có tấm ni lông quân đội tôi xếp nhỏ mảnh bom găm đúng ni lông mắc lại đó thủng cả trăm chổ. Trong chiến tranh không phải ai cũng chết còn nhiều người qua thời gian chiến trận vẩn sống sót.
Điều kinh tởm là họ sống sót mà bị lãng quên như cuộc chiến biên giới Tây nam và biên giới phia Bắc.
Lê Văn Thưa
Chủ Nhật, 7 tháng 1, 2024
Vẻ ảnh Bác Hồ hội ở trường vùng 5 hải quân
Nếu ai đó đưa ra câu hỏi trong đời anh đã làm được điều gì mà thể hiện khả năng và nghị lực của mình lớn nhất? Thì tôi sẻ trả lời ngay đó là bức tranh tôi vẻ Bác Hồ với Hải quân trang trí cho hội trường vùng 5 hải quân năm 1981 Ở cảng Kông pông som. Cho dù tôi đã làm rất nhiều thứ việc có kết quả khác.
Vùng 5 Hải quân thời tôi ai cũng có thể biết bức tranh này nhưng không ai hiểu tôi là ai. Người ta nghỉ tôi là họa sĩ hay chí ít là người có hoa tay giỏi vẻ (tay tôi có cả 10 hoa tay thật) nhưng không hề thể hiện gì về vẻ. Lớn lên ở vùng đất nông nghiệp nghèo đói quá phải bỏ học đi chăn trâu, Đủ lớn vào quân đội theo cuộc chiến dài lâu. Có điều tuổi trai trẻ mà chỉ ở góc rừng cuối biển theo cuộc chiến quá buồn. tôi mới tìm giấy lộn và bút chì tự tập vẻ cho bớt cô đơn đó là vào lúc 21 giờ cho đến 3 giờ sáng tôi làm như vậy trong suốt 2 năm. Theo cuộc chiến biên giới Tây nam tôi về vùng 5 ở đây là lúc Bác Tôn mất. Tôi đã vè ảnh bác Tôn cho vùng 5 tổ chức lễ truy điệu và rồi mọi người biết tôi vẻ được. Sau đó ban tuyên huấn vùng đề nghị tôi vẻ ảnh Bác hồ tôi đã từ chối vì không thể vẻ những ảnh trang trí đại sự được. Tôi chỉ tập vẻ bằng bút chì hay thuốc bột chưa bao giờ dùng thuốc nước hay sơn, bị ép quá tôi đành nhận. Lần đầu tiên trong đời cầm chổi sơn chỉ sơn thông thường đã chưa từng đây lại là vẻ ảnh Bác Hồ để trang trí! Đây như là chuyện không tưởng vậy mà tôi đã làm trong thời gian khoảng 3 tháng trời chỉ được làm ngoài giờ hành chính. Tôi đã hoàn thành kiện tác của cuộc đời mình bức tranh được treo trên nóc hội trường vùng 5 ở cảng Kông pông som cho đến tận năm 1989 đơn vị rút quân về nước.
Chuyện giờ mới nói ra bao nhiêu tâm huyết công sức tôi bỏ ra tạo nên bức tranh trang trí hiếm hoi đó. Mọi người vùng 5 thời đó ai cũng thấy cũng biết. Nhưng về mặt tổ chức ý là muốn nói đến lãnh đạo đơn vị vùng 5 Hải quân đã quên bẵng tôi. Tôi chưa từng nhận được một lời biểu dương động viên hoặc lời cám ơn nào. Đồng thời suốt 3 tháng làm việc ngoài giờ, miệt mài đem hết tinh tuy nhất của mình làm việc lại không hề được nhắc đến công cán thù lao. Tôi đợi mãi cho đến khi ra quân đến nay non nửa thế kỷ, Đây có thể là chuyện lạ nhất trong các chuyện lạ
Nhưng dù sao đây là sự kiện để đời minh chứng điều tưởng không thể lại có thể khi tôi vẻ được bức tranh Bác Hồ với Hải quân. Người ta tưởng tôi là họa sĩ mà kỳ thực chỉ là anh nông dân lại phải thiếu học do nghèo đói với chiến tranh.
Lê Văn Thưa
Thứ Sáu, 5 tháng 1, 2024
Nấm rười một loài nấm mới lạ
Tôi phát hiện ra loài nấm lạ này từ năm 2008 sau đó nhiều năm tôi theo dỏi loài nấm này. bởi nó phát triển từ gốc cây Rười nên tôi gọi là nấm rười. Cũng như nhiều loài nấm như nấm rơm, nấm tràm, nấm cỏ may vv... Cây rười là một loài cỏ hiếm chỉ mọc trên đồi cát ven biển mà nhiều nhất là đồi cát ở Quảng bình.
Nấm rười chỉ phát triển vào đầu mùa mưa khi mà hình thành các bàu nước do nước mưa. Thì loài nắm rười này xuất hiện bên gốc cây rười với điều kiện khá khắt khe là chỉ mọc bên bờ của bàu nước. Do vậy loài nấm này phát triển rất hạn chế thậm chí chỉ phát hiện trong một khu vực. Còn các khu vực khác có điều kiện tương tự lại không thấy nấm rười đây là điều khó hiểu. Nấm rười có hình dáng giống như quả trứng gà vỏ ngoài trắng mềm bên trong cũng lòng trắng như trứng. nhưng giửa nhân thì cứng có màu đen. Nấm rười phát triển từ nhỏ lớn lên như quả trứng gà rồi tàn lụi xẹp đi là kết thúc vòng đời. Hàng năm nó chỉ phát triển mổi đợt vào đầu mùa mưa rồi biến mất trong cát cho đến năm sau. Như vậy đây là loài nấm phát triển rất hạn chế không hiểu sao lại vậy. Nếu mùa mưa những năm không đủ hình thành bàu nước trên đồi cát thì nấm rười vẩn ngủ yên đợi năm khác đủ điều kiện mới phát triển.
Trên đời này lại có một loài nấm dè dặt hiếm hoi đến vậy, nhiều năm theo dỏi mới nhận ra như vậy. Tôi đã giới thiệu và gửi mẩu nấm cho các nhà khoa học sinh học nghiên cứu.