Nếu ai đó đưa ra câu hỏi trong đời anh đã làm được điều gì mà thể hiện khả năng và nghị lực của mình lớn nhất? Thì tôi sẻ trả lời ngay đó là bức tranh tôi vẻ Bác Hồ với Hải quân trang trí cho hội trường vùng 5 hải quân năm 1981 Ở cảng Kông pông som. Cho dù tôi đã làm rất nhiều thứ việc có kết quả khác.
Vùng 5 Hải quân thời tôi ai cũng có thể biết bức tranh này nhưng không ai hiểu tôi là ai. Người ta nghỉ tôi là họa sĩ hay chí ít là người có hoa tay giỏi vẻ (tay tôi có cả 10 hoa tay thật) nhưng không hề thể hiện gì về vẻ. Lớn lên ở vùng đất nông nghiệp nghèo đói quá phải bỏ học đi chăn trâu, Đủ lớn vào quân đội theo cuộc chiến dài lâu. Có điều tuổi trai trẻ mà chỉ ở góc rừng cuối biển theo cuộc chiến quá buồn. tôi mới tìm giấy lộn và bút chì tự tập vẻ cho bớt cô đơn đó là vào lúc 21 giờ cho đến 3 giờ sáng tôi làm như vậy trong suốt 2 năm. Theo cuộc chiến biên giới Tây nam tôi về vùng 5 ở đây là lúc Bác Tôn mất. Tôi đã vè ảnh bác Tôn cho vùng 5 tổ chức lễ truy điệu và rồi mọi người biết tôi vẻ được. Sau đó ban tuyên huấn vùng đề nghị tôi vẻ ảnh Bác hồ tôi đã từ chối vì không thể vẻ những ảnh trang trí đại sự được. Tôi chỉ tập vẻ bằng bút chì hay thuốc bột chưa bao giờ dùng thuốc nước hay sơn, bị ép quá tôi đành nhận. Lần đầu tiên trong đời cầm chổi sơn chỉ sơn thông thường đã chưa từng đây lại là vẻ ảnh Bác Hồ để trang trí! Đây như là chuyện không tưởng vậy mà tôi đã làm trong thời gian khoảng 3 tháng trời chỉ được làm ngoài giờ hành chính. Tôi đã hoàn thành kiện tác của cuộc đời mình bức tranh được treo trên nóc hội trường vùng 5 ở cảng Kông pông som cho đến tận năm 1989 đơn vị rút quân về nước.
Chuyện giờ mới nói ra bao nhiêu tâm huyết công sức tôi bỏ ra tạo nên bức tranh trang trí hiếm hoi đó. Mọi người vùng 5 thời đó ai cũng thấy cũng biết. Nhưng về mặt tổ chức ý là muốn nói đến lãnh đạo đơn vị vùng 5 Hải quân đã quên bẵng tôi. Tôi chưa từng nhận được một lời biểu dương động viên hoặc lời cám ơn nào. Đồng thời suốt 3 tháng làm việc ngoài giờ, miệt mài đem hết tinh tuy nhất của mình làm việc lại không hề được nhắc đến công cán thù lao. Tôi đợi mãi cho đến khi ra quân đến nay non nửa thế kỷ, Đây có thể là chuyện lạ nhất trong các chuyện lạ
Nhưng dù sao đây là sự kiện để đời minh chứng điều tưởng không thể lại có thể khi tôi vẻ được bức tranh Bác Hồ với Hải quân. Người ta tưởng tôi là họa sĩ mà kỳ thực chỉ là anh nông dân lại phải thiếu học do nghèo đói với chiến tranh.
Lê Văn Thưa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét