Thứ Tư, 4 tháng 8, 2021

Mặc cảm tuổi thanh xuân

Người phụ nữ xưa đội thúng đi chợ.

Tôi gặp phải một tình huống quả là không đâu lại làm sai lạc cả đến lòng tin của tuổi xuân. Kể cũng lạ sự đời đưa đẩy lại gặp nhau trong tình huống quá oái oăm này. Một kỷ niệm buồn thật khó mà quên.

 Vào khoảng năm 1972 tôi mới 20 tuổi lả lính pháo binh tỉnh đội Quảng bình đóng quân ở vùng đồi rừng thuộc vùng Đồng hới.Vào thời này vừa là chiến tranh lại vừa khốn khó nên phim ảnh là thứ xa xĩ rất hiếm có. Tuy nhiên vào một ngày đep trời tỉnh đội Quảng bình tổ chức chiếu phim cho các đơn vị đóng quân gần khu vực này. Tôi đươc đến xem phim trên một sân cỏ rộng, trong đêm tối chẵng ai thấy ai tôi kiếm lấy một chổ ngồi. Nhưng vị trí ngồi xem không ổn tôi buộc phải di chuyển đến chổ khác. Mò mẩm tôi kiếm được chổ có vẻ khá ổn chưa kịp ngồi yên thì bỗng có tiếng cô gái chào: anh à. Tôi ghé nhìn thì sát cạnh chổ tôi mới tìm đến hóa ra là một cô gái bộ đội. Không chỉ là cô gái thông thường mà là đồng hương với tôi, có tên là Linh. Tôi và Linh ở quê có biết tên nhau nhưng không thân thiết bạn bè gì. Tuy nhiên khi đóng quân ở đây tôi cũng đã vài lần ngẩu nhiên gặp Linh chỉ chào hỏi sơ qua. Tôi chưa kịp ngồi yên định thần để xem phim thì Linh đã vội nhổm dậy: Chào anh em đi đây, làm tôi tưng hửng khó hiểu sao lại thế nhỉ? Đó là lời đối thoại cuối cùng của tuổi thanh xuân giửa tôi và cô gái đồng hương ấy. Bởi theo cuộc chiến tôi đi mãi miết, đi dài hơn cả một đất nước qua bao năm tháng của chiến tranh. Sau cuộc gặp bất ngờ ngẩu nhiên trong đêm xem phim đó tôi cứ suy tư ân hận mãi. Vì sao lại có cách cư xử lạ lùng của cô gái đồng hương đối với tôi như vậy, mình có lỗi gì chăng? Ừ thì mình có lỗi ví dầu tôi đã cố ý rình mò theo dỏi tìm mọi cách tiếp cận bằng được cô gái đồng hương kia thì có tội gì không? Nếu có chắc là mắc phải "tội" tìm kiếm giửa trai chưa vợ với gái chưa chồng. Sự việc bất ngờ đó trở thành một nổi ám ảnh mặc cảm, dường như con gái nhìn thấy mình là họ ghét tìm mọi cách lẩn tránh. Kể từ đó cho đến gần 10 năm sau một phần do chiến tranh phần lớn tôi mất tự tin không dám gần gủi các cô gái!

Chuyện đời nhiều khi không thể ngờ nổi khoảng 10 năm sau trong một lần đi phép kết hợp công tác tôi mang đầy đủ quân hàm quân hiệu sĩ quan Hải quân đến liên hệ với địa phương vể thẩm tra lý lịch. Trên đường đi tôi bỗng đối diện với một người phụ nữ trung niên đang đội cái thúng trên đầu đi chợ về. Khi đến gần tôi mới ngớ người nhận ra đây chính là Linh người đồng hương bộ đội năm nào. Nàng nay đã là người phụ nữ lộ rỏ nét phong sương chịu thương chịu khó có thể trên tay đã 2, 3 đứa con, một nắng 2 sương trên đồng ruộng. Linh cũng nhận ra tôi trên nét mặt đầy bối rối có vẻ do cái thúng đủ thứ rau, hàn,h muối, mắm... đội trên đầu.  Khi bất ngờ gặp phải anh bộ đội mang đủ bộ lệ quân đội, lại là người quen thời thanh xuân kể cũng rất bất tiện. Chúng tôi không nói gì cứ lầm lủi đi, cho đến thời điểm này tôi vẩn chưa có bạn gái. 

Con người cần đến sự nhân ái đặc biệt ở tuổi thanh xuân sự nhân ái còn nhân lên ngàn lần, chỉ qua cách xử sự. Tôi gặp phải một tình huống quả là không đâu lại làm sai lạc cả đến lòng tin của tuổi xuân. Kể cũng lạ sự đời đưa đẩy lại gặp nhau trong tình huống quá oái oăm này. Một kỷ niệm buồn thật khó mà quên.


Lê Văn Thưa







Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét