Vào bệnh viện là để đi
kiếm ăn nghe có vẻ khó tin nhưng đây lại là sự thật. Khi được cận kề chính kiến
tai nghe mắt thấy.
Đó không phải chỉ là 1 mà có nguyên cả 2 chị
em ruột cùng nhau vào viện. Gặp lúc thiếu giường bệnh 2 chị em nằm chụng một
giường quá hợp. Buổi đầu cả phòng bệnh nhân ai cũng phải ngạc nhiên làm sao cả
2 chị em cùng đi 1 viện cùng vào 1 khoa 1 phòng bệnh? Hóa ra cả 2 bệnh nhân này
đã nhẳn mặt với bệnh viện suốt hàng chục năm nay rồi. Họ muốn vào viện lúc nào
là quyền của họ bởi mắc bệnh tiểu đường thuộc chứng khó lường. Lúc đường huyết
cao hết tầm máy đo lúc lượng đường tụt xuống mức phải nhanh cấp cứu. Điều kỳ lạ
là họ vẩn nhơn nhơn sống chung với bệnh tật và rồi nhờ bệnh tật họ đã kiếm được
cái ăn hàng ngày. Dù lúc đói lúc no hay no dồn đói góp nhưng đã hình thành thói
quen sống của họ. Người ta đi viện là lo tốn kém nhiều tiền của 2 chị em nhà
này thì ngược lại. Đã không phải mất một đồng xu nào mà lại thu được tiền nhờ
người ta thấy thương tâm mà bố thí. Đến khi ra viện thể nào cũng cóp nhặt được
một số tiền đem về nhà để sinh sống. Đến khi hết tiền lại quay lại xin nhập viện
để lại kiếm tiền...
Nó đã quen sống như vậy mới gặp ai cũng thấy
thương tâm (nó cũng cố tạo ra sự thương tâm đó) nhưng ở đời cái gì cũng có giá
của nó. Chính sự thương tâm nhân đạo của nhiều người qua thời gian đã làm hỏng
họ. Quá nhiều thời gian ở viện nên 2 chị em quá sành sỏi trong việc tạo ra cảm
giác để mọi người cho ăn cho tiền. Ở cận kề mới biết tính xấu chỉ biết vì mình
chứ không vì mọi người. Trước khi tôi ra viện tôi liền cảnh báo cho mọi người
trong phòng rằng: 2 đứa này là người không tốt, rất điêu ngoa và có dấu hiệu
gian giảo. Y như rằng trớ trêu thay chính tôi lại là nạn nhân bị nó lợi dụng lấy
cắp của tôi một số đồ. Chúng đã dạn dày biết rỏ lúc sơ hở nhất là khi có người
trong phòng ra viện chắc chắn nó đã thành công rất nhiều lần như vầy.
Xã hội đã tạo ra có những con người kỳ quái
như thế, vào viện chửa bệnh là để kiếm sống. sự thương tâm và lòng nhân đạo quá
trớn của mọi người đã tiếp tay cho hạng người như thế.
Lê Văn Thưa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét