Tôi cũng đã từng chung sống với nhiều người tứ phương đó là những năm
tháng phải xa gia đình sống trong quân ngủ. Nhưng từ khi rời quân đội mấy chục
năm nay tôi chỉ sống trong gia đình khống có cơ hội và chẵng bao giờ muốn phải
tiếp xúc với nhiều người. Nhưng bỗng nhiên tôi buộc phải đến sống với đủ hạng
người đó là môi trường bệnh viện.
Tôi vốn có một cuộc sống nội tâm
ít giao du không thích nơi tụ hội. Chỉ quanh quẩn với gia đình và chỉ thích đến
với thế giới tự nhiên nơi núi rừng, đồi cát, cánh đồng những nơi hoang vắng. Chắc
rằng không ít người ở gần tôi sẻ nghỉ tôi là người sống khép mình và xa lánh với
mọi người. Khi đột nhiên rời xa gia đình thay đổi hết thảy mọi thói quen lại phải
sống giửa một tập thể đủ loại người. Đó như là một thách thức, thách thức này cứ
tưởng chỉ một vài tuần ai ngờ kéo dài nguyên cả tháng!
Trong một gian phòng của bệnh nhân ngẩu nhiên mọi người không ai hẹn hò
mà lại gặp nhau vì bệnh. Sống chung đụng trong một căn phòng. Rồi quen biết nhau,
rồi chia tay nhau cứ thế diễn ra hàng ngày. Trước lạ rồi sau quen biết quê quán
nhau rồi gọi tên của nhau. Dần dần ai cũng bộc lộ mình ai cũng kể ra hoàn cảnh
và gia đình mình thậm chí cả chuyện riêng tư. Bởi đây là người ở tứ phương chỉ
hi hữu một dịp gặp. Ở đây có đủ từ già trẻ đến trai gái nằm lẩn lộn các giường
cạnh nhau (nói dại nếu ai đó có tình ý gì có thể thò tay qua nhau hay đêm khuya
lần qua giường ôm nhau cho ấm... Thực ra có người thâm niên đi viện đã chứng kiến
không ít tình huống này). Ở đây cũng đủ hạng người từ cao sang đến thấp hèn,
người thật thà cho đến kẻ gian dối. Đơn giản là đủ mọi thành phần vì bởi không
ai tránh được bệnh tật.
1 tháng nằm viện tôi phải chung đụng
với trên 30 lượt người, người ít nhất ở chung phòng cũng phải 1 tuần. Đó là một
trải nghiệm hiếm có tưởng là rất khó khăn cho tôi nhưng không ngờ nó đã nhẹ
nhàng đi qua. Hóa ra mình không đến nổi là kẻ sống khép mình xa lánh mọi người.
Mà biết hòa nhập với đủ hạng người từ người dể giải cho đến người khó tính. Ai
cũng muốn chuyện trò thậm chí trêu đùa với tôi mặc dù tiếng Quảng bình quê tôi
vốn khá khó nghe.
Có 2 người đã để lại cho tôi ấn
tượng nào đó 1 người nam đã nói nhỏ với tôi rằng: -Trong phòng này (phòng bệnh
nhân) tôi chỉ muốn nói chuyện với ông. Còn tất cả họ tôi không quan tâm tới!.
Và 1 người nữ nói: -Anh Thưa ơi anh cho em địa chỉ nhà dịp nào em hoặc con em của
em vào trong đó làm ăn. Anh cho nghỉ nhờ ở nhà anh nhé.
Lê Văn Thưa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét