Ông già là người của thành phố Hà nội nhà cách bệnh viện chỉ hơn 30km. Do bệnh nặng nên vợ ông phải đến chăm sóc không thường xuyên. Tuổi ông mới 69 nhưng nhìn ông chắc hẳn ai cũng tưởng... Ông kể rằng: Một lần ông rơi vào một nhóm đông các bà tuổi 80. Ai cũng chào hỏi ông nay bao nhiêu tuổi, bí quá ông nói đại 82 tuổi. Các bà mới chột dạ kháo nhau:- Ờ nhỉ anh 82 là trẻ đấy bọn em lại ngờ anh phải trên 85! Ông có dư nhiều con bệnh hằn hạ như: Tiểu đường, gút, xương khớp, tim mạch, thận, viêm cơ… Dáng ông đi thật lạ lùng như thể ông luôn giơ tay lên để xin đầu hàng, không thể thả tay xuống bình thường vì đau đớn. Khi mới nhập viện tôi nghe mọi người xì xào 2 ông bà này hay lắm lời cải cọ luôn. Nhưng khi sống vài ngày thì tôi hiểu ra vốn tính người nông dân là vậy họ chỉ bộc trực có gì nói nấy. Ông chính là người thường nhận được nhiều cuộc điên thoại nhất ấy là vợ con ông thăm hỏi. Bà vợ 2 ngày lại một lần đến chăm sóc tắm rửa giặt giủ cho ông. Còn nửa bà phải về chạy chợ bán mớ rau củ quả một ngày kiếm được khoảng 5 chục ngàn để có cái lo cho ông nằm viện. Nhà không có gì thu nhập con cái thì bận làm ăn lâu lâu mới đến thăm, ông đi viện mổi đứa con chỉ cho một vài triệu. Bệnh tình của ông thì nặng tiền nong lại khốn khó tội nghiệp ông.
Ngược lại với ông già trước tuổi là bà khuyết tật lại ưa đú đởn nằm canh ông. Bệnh nhân mà mổi sáng cứ phải 2 giờ trang điểm, phấn son của bà ta nghe nói mổi hộp phải trên 5 triệu. Đi viện chỉ là cái cớ để được xa chồng, có lý do để chồng phải cấp cho hàng chục triệu, ôm tiền để mà chơi bời sắm sửa bản thân và đi chim chuột cho vui đời. Ở đời này lại gặp quá nhiều điều đối nghịch sao không san sẻ để cho vừa như ông “đầu hàng” với bà chim chuột kia.
Lê Văn Thưa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét