Sau một thời gian khá dài điều trị tại viện Nội tiết trung ương nay đến
hẹn lại về bệnh viện. Qua thời gian giờ mới có thể ngẩm lại việc điều trị vừa
qua có kết quả hay không.
Thực ra căn bệnh tiểu đường vốn đã được xếp vào thể bệnh nan y vì chửa không thể lành buộc phải sống chung với nó. Nhưng còn tùy thuộc theo cơ địa của từng người thuộc thể thông thường hay theo dạng cá biệt. Tôi là một trong những đối tượng khó lường khi đối mặt với căn bệnh này. Gần 20 năm sống chung với bệnh phải vượt qua bao nhiêu là thách thức. Cũng may cho đến nay vẩn cầm cự được là một phần ở bản thân phải tự nổ lực. Những cái mốc thách thức về bệnh tật đáng phải nhắc tới đó là vào năm 2012. Sau 10 năm mắc bệnh thì bệnh tình trở nên nghiêm trọng cơ thể bị suy sụp sút cân đến 10kg. Nguyên nhân chính do đường ruột không thể chịu nổi loại thuốc viên tiểu đường. Bị rối loạn tiêu hóa gây đi ngoài triền miên đường huyết cũng tăng vọt lên đến 25 mmol. Chỉ số Hba1C (phản ánh tình trạng glucose máu trong 3 tháng) cũng lên tận 8,7% nguy cơ các biến chứng đang cực cao. Vào chính thời điểm này mắt phải bị xuất huyết võng mạc. Đồng thời cơ thể bắt đầu bốc mùi do nhiễm toan ceton mà không hề tự biết đó là mùi ceton, do đường huyết quá cao (sau này mới hiểu ra). Bác sĩ điều trị tuyến cơ sở đã không có kinh nghiệm đã không nghiên cứu kỷ phản ứng phụ gây nguy hại của các loại thuốc điều trị. Nhưng số phận còn may mắn tôi quyết định vào Huế tìm đến Bs Nguyễn Hải Thụy là giáo sư tiến sĩ đầu ngành về bệnh nội tiết khu vực miền Trung. Ông trực tiếp khám và đi đến quyết định mang tính cứu mạng là tôi phải tiêm ngay isulin thay thế cho thuốc viên uống. Kể từ đó tôi dùng thuốc tiêm sau tháng đầu tiên tiêm insulin thì tôi tăng trọng lượng lên 7kg. Đó là một kỷ lục tăng trọng còn nhanh hơn nuôi lợn. Đơn giản là đường ruột tôi lập tức hoạt động trở lại bình thường thức ăn đã có tác dụng đi nuôi cơ thể. Cũng chính thời điểm này việc xuất huyết vỏng mạc được chấm dứt rồi mắt tự hồi phục (sau này đi viện mắt trung ương mới biết) nếu chậm trể tôi đã mù vào thời đó.
Nhưng rồi đó lại là niềm hy vọng chỉ tày gang “tránh được vỏ dưa lại gặp phải vỏ dừa”. Tôi lại phải đối mặt với một quảng thời gian dài đến 7 năm kể từ khi chuyển sang tiêm insulin. Nó còn nguy hiểm hơn nhiều đó là thách thức bị hạ đường huyết ở thể hiếm gặp. Triệu chứng điển hình là bị mất trí tạm thời đồng thời huyết áp tăng (khi cao) lên đến 200 cực kỳ nguy hiểm nếu không phát hiên ra hay kịp thời cấp cứu. Không biết đã bao nhiêu đêm đi ngủ là tôi bất tỉnh luôn cho đến sáng hôm sau… Còn ban ngày thì bị rơi vào mất trí không ai hay biết, chỉ có vợ thật tinh mắt mới phát hiện ra tôi mất trí. Đáng sợ nhất là khi chỉ có 1 mình lại bị mất trí, mất trí theo thể mộng du. Nghĩa là vẩn cứ làm việc gì đó nhưng lại vô thức. Đã hơn 1 lần tôi từng đi xe máy quảng gần 10km trên đường quốc lộ mà không hề biết. Hay một mình ở nhà mù mờ tự biết mình mất trí áp huyết tăng 200. Cố đi tìm cái ăn để tự cứu nhưng không thể lấy đúng thức ăn lại vốc muối mà ăn mặn chát không nuốt nổi… Đó là những năm tháng thật đáng sợ không biết mai kia mình lại mất trí hay đi ngủ lại rơi vào bất tỉnh lúc nào! Mối đe dọa cứ treo lơ lững qua tháng ngày... Tôi vượt qua suốt 7 năm ở tình trạng thường bị hạ đường huyết theo thể mất trí cũng là điều kỳ diệu.
Cho đến tháng 7/2019 tôi mới quyết định xin đi viện Nội tiết trung ương để hy vọng tìm ra căn nguyên và chửa trị được căn bệnh mất trí đột xuất cứ đeo đẵng này. Sau 1 tháng điều trị và sau 1 tháng ra viện mới dám nhìn nhận rằng đúng là bệnh viện tuyến trên của trung ương có khác. Điều trị ở đây đã đem lại dấu hiệu khả quan có thể đã cải thiện được căn bệnh mất trí đột xuất. Nguyên nhân có thể là từ thuốc tiêm insulin không hợp chủng loại, nó vừa là thuốc cứu mình vừa lại là thứ đe dọa mình. Tôi cũng đã tự suy ra nguyên nhân khi dùng thuốc tiêm insulin loại hổn hợp thông dụng nhất loại 30/70 hay 70/30 (thực ra ở y tế tuyến dưới chỉ dùng loại này). Là hổn hợp thuốc có thời gian tác dụng ở dạng trung bình kéo dài 24 giờ. Nó không phù hợp với khả năng hấp thụ với cơ địa của tôi. Các bác sĩ ở viện Nội tiết trung ương đã mất khá nhiều thời gian để điều chĩnh thuốc tiêm cho tôi đó là sử dụng insulin loại tác dụng nhanh vào sáng và trưa. Buổi tối thì sử dụng loại insulin 50/50. Sau 1 tháng ra viện tôi hiểu ra mình có thể đã trở lại bình thường nghĩa là khi bị hạ đường huyết là tự biết ngay không mất trí nửa. Về ban đêm thì chưa gặp đêm nào bị bất tỉnh như trước đây. Ngoài ra khoa học phát triển thì nhiều loại thuốc mới ra đời trong đó có thuốc tiểu đường. Tôi được các bác sĩ cho uống bổ sung một loại thuốc Galvus (Vildagliptin) 50mg vào buổi sáng. Nó đã hổ trợ cho các loại thuốc tiểu đường đối với tôi là rất hiệu quả. Làm giảm chỉ số đường huyết rất tốt, tôi lại thường có chỉ số đường huyết sau ăn rất cao.
Đây lại một đột phá mới về điều trị tiểu đường cho bản thân tôi tại bệnh viện Nội tiết trung ương. Tuy nhiên tôi lại sẻ gặp phải khó khăn nếu khi trở về với tuyến viện ở địa phương lấy đâu ra các loại thuốc như ở tuyến trung ương cấp? Sẻ nẩy sinh ra khó khăn mà tôi chưa hình dung được lại gặp phải thách thức mới!?
Thực ra căn bệnh tiểu đường vốn đã được xếp vào thể bệnh nan y vì chửa không thể lành buộc phải sống chung với nó. Nhưng còn tùy thuộc theo cơ địa của từng người thuộc thể thông thường hay theo dạng cá biệt. Tôi là một trong những đối tượng khó lường khi đối mặt với căn bệnh này. Gần 20 năm sống chung với bệnh phải vượt qua bao nhiêu là thách thức. Cũng may cho đến nay vẩn cầm cự được là một phần ở bản thân phải tự nổ lực. Những cái mốc thách thức về bệnh tật đáng phải nhắc tới đó là vào năm 2012. Sau 10 năm mắc bệnh thì bệnh tình trở nên nghiêm trọng cơ thể bị suy sụp sút cân đến 10kg. Nguyên nhân chính do đường ruột không thể chịu nổi loại thuốc viên tiểu đường. Bị rối loạn tiêu hóa gây đi ngoài triền miên đường huyết cũng tăng vọt lên đến 25 mmol. Chỉ số Hba1C (phản ánh tình trạng glucose máu trong 3 tháng) cũng lên tận 8,7% nguy cơ các biến chứng đang cực cao. Vào chính thời điểm này mắt phải bị xuất huyết võng mạc. Đồng thời cơ thể bắt đầu bốc mùi do nhiễm toan ceton mà không hề tự biết đó là mùi ceton, do đường huyết quá cao (sau này mới hiểu ra). Bác sĩ điều trị tuyến cơ sở đã không có kinh nghiệm đã không nghiên cứu kỷ phản ứng phụ gây nguy hại của các loại thuốc điều trị. Nhưng số phận còn may mắn tôi quyết định vào Huế tìm đến Bs Nguyễn Hải Thụy là giáo sư tiến sĩ đầu ngành về bệnh nội tiết khu vực miền Trung. Ông trực tiếp khám và đi đến quyết định mang tính cứu mạng là tôi phải tiêm ngay isulin thay thế cho thuốc viên uống. Kể từ đó tôi dùng thuốc tiêm sau tháng đầu tiên tiêm insulin thì tôi tăng trọng lượng lên 7kg. Đó là một kỷ lục tăng trọng còn nhanh hơn nuôi lợn. Đơn giản là đường ruột tôi lập tức hoạt động trở lại bình thường thức ăn đã có tác dụng đi nuôi cơ thể. Cũng chính thời điểm này việc xuất huyết vỏng mạc được chấm dứt rồi mắt tự hồi phục (sau này đi viện mắt trung ương mới biết) nếu chậm trể tôi đã mù vào thời đó.
Nhưng rồi đó lại là niềm hy vọng chỉ tày gang “tránh được vỏ dưa lại gặp phải vỏ dừa”. Tôi lại phải đối mặt với một quảng thời gian dài đến 7 năm kể từ khi chuyển sang tiêm insulin. Nó còn nguy hiểm hơn nhiều đó là thách thức bị hạ đường huyết ở thể hiếm gặp. Triệu chứng điển hình là bị mất trí tạm thời đồng thời huyết áp tăng (khi cao) lên đến 200 cực kỳ nguy hiểm nếu không phát hiên ra hay kịp thời cấp cứu. Không biết đã bao nhiêu đêm đi ngủ là tôi bất tỉnh luôn cho đến sáng hôm sau… Còn ban ngày thì bị rơi vào mất trí không ai hay biết, chỉ có vợ thật tinh mắt mới phát hiện ra tôi mất trí. Đáng sợ nhất là khi chỉ có 1 mình lại bị mất trí, mất trí theo thể mộng du. Nghĩa là vẩn cứ làm việc gì đó nhưng lại vô thức. Đã hơn 1 lần tôi từng đi xe máy quảng gần 10km trên đường quốc lộ mà không hề biết. Hay một mình ở nhà mù mờ tự biết mình mất trí áp huyết tăng 200. Cố đi tìm cái ăn để tự cứu nhưng không thể lấy đúng thức ăn lại vốc muối mà ăn mặn chát không nuốt nổi… Đó là những năm tháng thật đáng sợ không biết mai kia mình lại mất trí hay đi ngủ lại rơi vào bất tỉnh lúc nào! Mối đe dọa cứ treo lơ lững qua tháng ngày... Tôi vượt qua suốt 7 năm ở tình trạng thường bị hạ đường huyết theo thể mất trí cũng là điều kỳ diệu.
Cho đến tháng 7/2019 tôi mới quyết định xin đi viện Nội tiết trung ương để hy vọng tìm ra căn nguyên và chửa trị được căn bệnh mất trí đột xuất cứ đeo đẵng này. Sau 1 tháng điều trị và sau 1 tháng ra viện mới dám nhìn nhận rằng đúng là bệnh viện tuyến trên của trung ương có khác. Điều trị ở đây đã đem lại dấu hiệu khả quan có thể đã cải thiện được căn bệnh mất trí đột xuất. Nguyên nhân có thể là từ thuốc tiêm insulin không hợp chủng loại, nó vừa là thuốc cứu mình vừa lại là thứ đe dọa mình. Tôi cũng đã tự suy ra nguyên nhân khi dùng thuốc tiêm insulin loại hổn hợp thông dụng nhất loại 30/70 hay 70/30 (thực ra ở y tế tuyến dưới chỉ dùng loại này). Là hổn hợp thuốc có thời gian tác dụng ở dạng trung bình kéo dài 24 giờ. Nó không phù hợp với khả năng hấp thụ với cơ địa của tôi. Các bác sĩ ở viện Nội tiết trung ương đã mất khá nhiều thời gian để điều chĩnh thuốc tiêm cho tôi đó là sử dụng insulin loại tác dụng nhanh vào sáng và trưa. Buổi tối thì sử dụng loại insulin 50/50. Sau 1 tháng ra viện tôi hiểu ra mình có thể đã trở lại bình thường nghĩa là khi bị hạ đường huyết là tự biết ngay không mất trí nửa. Về ban đêm thì chưa gặp đêm nào bị bất tỉnh như trước đây. Ngoài ra khoa học phát triển thì nhiều loại thuốc mới ra đời trong đó có thuốc tiểu đường. Tôi được các bác sĩ cho uống bổ sung một loại thuốc Galvus (Vildagliptin) 50mg vào buổi sáng. Nó đã hổ trợ cho các loại thuốc tiểu đường đối với tôi là rất hiệu quả. Làm giảm chỉ số đường huyết rất tốt, tôi lại thường có chỉ số đường huyết sau ăn rất cao.
Đây lại một đột phá mới về điều trị tiểu đường cho bản thân tôi tại bệnh viện Nội tiết trung ương. Tuy nhiên tôi lại sẻ gặp phải khó khăn nếu khi trở về với tuyến viện ở địa phương lấy đâu ra các loại thuốc như ở tuyến trung ương cấp? Sẻ nẩy sinh ra khó khăn mà tôi chưa hình dung được lại gặp phải thách thức mới!?
Lê Văn Thưa