Đi khám bệnh cứ phải ngồi đợi chờ hết ngáp ruồi đến ngắm trần nhà rồi thì nhìn hành lang người đi. Một người đang đi tới khoảng 4, 5 chục mét anh ta cầm cuốn sổ khám bệnh hình như có cái gì đó rơi ra hay ném ra? Rồi anh ta đã đi qua tiếp đến có 2 người còn trẻ đi qua đó, sao chẵng ai nhặt thứ anh ta rơi ra? Không hiểu đầu óc tôi làm sao nửa lại quan tâm đến sự việc mơ hồ cỏn con đó. Tôi nghỉ 2 người kia sao vô tình thế nhìn thấy đồ rơi mà không chịu nhặt trả lại cho người ta. Tôi nghỉ chắc hẳn là thẻ bảo hiểm hay giấy tờ tuỳ thân nào đó. Nếu mất đi họ sẻ gặp nhiều khó khăn đây tôi mới quyết định đến đó xem là cái gì để gửi lại cho họ. Tôi đến đó quá bất ngờ không hề là giấy tuỳ thân nào cả mà là 1 tờ tiền màu xanh mệnh giá 100.000đ. Chỉ là 1 tờ tiền nhỏ nhưng ở vùng nông thôn nó không hề là nhỏ. Các mẹ đi chợ bán rau quả cả buổi may chỉ dăm ba chục ngàn. Tôi vốn rất kỵ nhặt được tiền không phải một mà nhiều lần tôi chưa bao giờ bỏ túi cứ cầm trên tay. Tôi chạy lại xem người đánh rơi nhưng anh ta đã đi đâu rồi. Cầm tờ tiền 100.000 chẵng lẻ lại tri hô lên ai mất 1 tờ tiền, chắc mình lại là thằng khùng mất. Quá khó xử lý may có bà xã cùng đi tôi giao cho bà và nói rỏ về tờ tiền đó.
Một ông già mắt đã từng sự cố bệnh lại có thể nhận thấy vật nhỏ rơi ở khoảng cách xa. Trong lúc 2 người còn trẻ tuổi lại không thể nhận ra tờ tiền ngay dưới chân mình trên hành lang hẹp. Tôi nghỉ đây mới là chi tiết lạ thật khó giải thích, nhường như tờ tiền này chỉ có tôi nhìn thấy dù rất xa lại mắt người già.
Lê Văn Thưa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét