Chuyện lạ,
đề tài thường phải là hấp dẫn nào là chuyện lạ của thế giới, chuyện lạ từ đất
nước. Cơ mà chính tôi cũng từng trải qua chuyện lạ sao không kể để mọi người
cùng nghe? Cách đây gần 10 năm có chuyện đã xẩy ra chính tôi với truyền thông
nước mình. Câu chuyện này nếu tôi không nói ra thì chẵng ai biết đến nếu ai có
biết thì cũng phải dấu nhẹm cho qua đi.
Trong một ngày thật đẹp trời ở ngay trong nhà
tôi cùng bà xã mở truyền hình kênh VTV1 xem. Đó là chương trình người ta đang
truyền về lễ trao giải một cuộc thi mà tôi cũng có đề tài tham dự. Ban tổ chức
xướng tên người đoạt giải: -Giải nhất… -Giải bình chọn qua SMS (ngang với giải
nhì) Lê Văn Thưa… Quảng bình. Ơ ơ sao nghe như tên của chính mình. Mà chẵng thấy
ai chịu đứng lên nhận giải này cả khán phòng trao giải cứ im re. Còn tôi đang
xem trước màn hình TV bỗng hoảng loạn sao lại có tên mình đoạt giải? Mình có
quá mong được giải mới hóa rồ, nghe người ta kêu tên mà mình đã vội “bắt quàng
làm họ” chăng??? Tôi đã muốn thét lên: -Ta trúng giải rồi! ơ mà sao chẵng thấy
ai thông báo đi nhận giải? Phải thật bình tỉnh không người ta cười cho thối mồm.
Trên khán phòng trao giải rất nhiều quan chức ban tổ chức cuộc thi gồm truyền
hình Việt nam và VNPT tập đoàn bưu chính viễn thông Việt nam. Người ta còn mời đến
nhiều người có đề tài tham gia dự thi dù không đạt giải. Thì có lý gì người đoạt
giải cao lại không được mời đến?
Tuy nhiên chẵng phải quá khó khăn để kiểm chứng
việc này chỉ cần vào intenet tìm thông tin trên báo chí. Thật bất ngờ cả một loạt
báo đăng đều có tên tôi người đoạt giải. Không hiểu điều gì đang xẩy ra người
tham gia dự thi có đầy đủ mọi thông tin như: Số điện thoại, hộp thư điện tử, có
đầy đủ quê quán. Mà sao không ai thông báo gì? Đơn giản lúc này là phải gọi điện
thoại và gửi thư điện tử để hỏi ngay ban tổ chức... Thật bất ngờ không hề có sự
phản hồi nào từ một, hai, ba ngày cho đến 1 tuần sau lễ trao giải vẩn chẵng ai
trả lời!? Từ háo hức đến biến thành tức giận ban tổ chức cuộc thi không hề đoái
hoài đến người dự thi đoạt giải. Nơi tổ chức không phải là đơn vị tầm thường mà
là đài truyền hình Việt nam và VNPT tập đoàn bưu chính viễn thông Việt nam!
Cùng đường và thật bức xúc không biết liên hệ
đâu để xướng lên có tôi đây người đạt giải trong cuộc thi sao bỗng dưng như bị
loại không lý do. Tôi mới nghỉ ra chỉ có một cách, thời đó tôi thường có nhiều
bài viết đăng báo chí. Như báo Tuổi trẻ đã từng đăng khá nhiều bài của tôi. Tôi
mới gửi thư điện tử đến tòa soạn báo Tuổi trẻ nêu sự việc nhờ tòa báo can thiệp.
Một phóng viên báo Tuổi trẻ được cử tìm đến ban tổ chức cuộc thi: “1 phút có
trong sự thật”. Đến tận lúc này không thể lẩn tránh được nửa một người gọi điện
thoại cho tôi tự xưng là ban tổ chức cuộc thi. Nói vài lời xin lỗi và hứa gửi kết
quả đến cho tôi. Dù sao thì tôi vẩn cứ bức xúc khó nguôi ngoai tôi đã viết thư
cho nhà thơ Trần Đăng Khoa là thành viên trong ban tổ chức cuộc thi. Nhưng
không thấy Khoa trả lời. Một câu chuyện thật khó tin nhưng đó lại là sự thật.
Cái hay là ở chổ chỉ mổi có nạn nhân chứng kiến sự này, nhiều dấu hiệu lạ trong
cách tổ chức đi vào êm lặng.
Nhiều khi nghỉ mà buồn mình đã nổ lực hết
mình dù mình chẵng học được kiến thức gì ngoài trải nghiệm từ cuộc sống. Ấy vậy
mà vẩn cố thi thố để đóng góp cái gì đó với đời dù chỉ là thứ cò con vớ vẩn.
Nhưng ở đời này nhiều thứ xem cứ lạ lắm đi đánh giặc nơi sống chết hàng chục
năm mới về chưa từng ai hỏi đến. Đừng nói gì đến chuyện tiếp đón tung hô. Còn
muốn tung hô thì cứ phải 22 thằng tranh nhau 1 quả banh đich thị được nâng tầm
lên mầu cờ sắc áo, Việt nam chiến thắng, VN Hồ Chí Minh muôn năm… Màu áo đỏ
băng rôn cờ sao nhuốm ngập đường hơn máu chảy, pháo hoa nổ đì đùng xe máy rồ
ga. Tiếng gào sái họng VN chiến thắng vĩ đại trò đá banh.
Mình từng ít ra cũng là người chiến thắng
trong cuộc thi trớ trêu thay người ta lại truất luôn quyền được đứng trước diễn
đàn truyền thông nhận giải. Chuyện chưa từng có hay chỉ có ở VN lại rơi vào
chính là mình. Dở khóc dở cười dở phải bực mình quái lạ
Lê Văn Thưa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét