Chỉ cần nhìn vào qua dịp
tết một vùng thôn quê nghèo là đủ biết. Trước hết phải nói đến pháo, nhà nước
thì cấm đốt pháo nhưng người dân vẩn hồn nhiên mua chui mua lén giá đội cao lên
nhiều lần vẩn cứ chơi. Đêm giao thừa mới biết tay pháo ai nổ to hơn sáng hơn. Bầu
trời đêm 30 rực sáng cả nước và đinh tai nhức óc thiệt là ngoạn mục. Thách thức
với nhà nước và thỏa thói chơi ngông của con người. Vậy mà chưa hết thói chơi
ngông là muôn hình vạn trạng, tưởng vượt qua rồi đinh tai pháo nổ. Ai dè giàn
loa hàng ngàn oát mới là nổi kinh hoàng hơn. Đến ngày mồng 4 tết tui nghỉ: nghỉ
ngơi ăn chơi vậy là đủ rồi ra vườn đầu xuân đề chăm sóc cây cối, Mặc dù hầu bao
cũng đã có đồng tiền lương. Vừa lắm xắm bước ra vườn thì bỗng rầm rầm... sao
như thể bom nổ vậy định thần lại thì ra dàn âm thanh nhà cạnh bên. Hôm nay tổ
chức ăn chơi thuê luôn quán Ka rao kê di động. Nói đúng hơn đây là dàn loa nhạc
hàng ngàn oát chuyên phục vụ đám cưới. Để âm thanh vang xa hàng cây số thế mới
oai. Biết không cách gì chịu nổ tôi đành bỏ cuộc làm vườn. Đồng thời bỏ cửa nhà
minh mà tháo chạy đi đâu đó cho xa để thoát khỏi tiếng hát gào đến vỡ giong
trên dàn đại âm thanh! Ngày hôm sau mồng 5 tết lại ầm ầm... Một nhà khác ngay
trong lối lại y sao bản chính. Sao mà khốn nạn thế này ở trong một lối cụt chỉ
dăm bảy gia đình. Mà thay nhau thuê dàn âm thanh cực đại về hát Ka rao kê trong
gia dình. Tôi đã già nhưng còn có sức để mà chạy trốn âm thanh. Trong lối có những
3 người bệnh đang ốm thập tử nhất sinh. Trong đó có một người già trên 90 tuổi
nằm liệt giương cùng 2 người già khác đang trọng bệnh. Họ làm sao chạy nổi nằm
chịu trận cho âm thanh tra tấn. Âm nhạc khủng trong đám cưới nó chỉ kéo dài một
vài giờ. Ở đây hát suốt buổi suốt ngày ai có thể chịu nổi? Một nhóm ăn chơi làm
khốn khổ cho cả xóm.
Một nhà nước tự cho là nước
pháp quyền đưa ra rất nhiều luật. Như quyền cơ bản của con người: Quyền được
nghỉ ngơi, quyền dưỡng bệnh... Rồi thì quán ka rao kê phải trong nhà kín không
lọt âm thanh ra ngoài phải có sự nhất trí của nhà kế bên vv... Đúng như người
ta vẩn nói cả một rừng luật nhưng lại xử sự theo luật rừng! Điều đáng buồn hơn
đó là sư xuống cấp của đạo đức xã hội .Một gia đình ở giửa xung quanh kế cân đều
là những người già trọng bệnh. Mà cứ tự nhiên như không hát gào khản cỗ trước
dàn âm thanh khủng suốt gần cả chục tiếng đồng hồ. Mà không chút phân vân liệu
hàng xóm người già bệnh có chịu nổi không?
Chỉ số hạnh phúc ấy
là muốn nói không ít con người ta muốn chiếm lấy hạnh phúc cho riêng mình.
Không cần biết mình đã gây họa cho người khác. Mà không hạnh phúc sao được người
nông dân một nắng hai sương ngoài đồng. Nay lại thích đàn đúm ăn nhậu hát hỏng
quên mình. Như thể nghệ sĩ ca múa nhạc không bằng đó là hiện thân của chỉ số
thiêt là hạnh phúc.
Lê Văn Thưa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét