Cách
đây đúng 10 năm vào năm 2008 như mọi lần tôi thường đi bộ vào vùng dồi cát. Lúc
này đang mùa hè nên tôi phải đi sớm để về sớm trước 9 giờ để tránh nắng bỏng
trên dồi cát.
Thường ngày tôi sẻ đi gần hơn nhưng hôm nay không hiểu sao tôi đi sâu hơn nhiều gần đến bờ biẻn. Đến quảng này cây cối râm rạp tôi đang đi bỗng thoáng thấy có bóng người có thể họ đi làm gì đấy tôi cố tránh. Đi một quảng nửa thấy cây nhiều khó đi nên tôi quay lại. Lúc này tôi phát hiện người lúc nảy đang cố bám tôi khi đến gần tôi nhận ra là một bà lão người cùng làng trên 80 tuổi. Tôi hỏi bà đi đâu đi với ai ra tận nơi xa xôi này bà trả lời lung tung. Rồi bà chỉ mấy cái ụ cát nhỏ nói: -Mồ mã cả đấy này... Lúc này tôi mới sởn tóc gáy hiểu ra bà là người mất trí rồi! Ở chôn hoang vu xa vắng này chỉ hơn 1 tiếng đồng hồ nửa đồi cát bắt đầu thiêu đốt. Tôi phải có quyết định ngay 1 là dìu bà ta về, 2 là để bà đây mình nhanh chóng về gọi người đến cứu. Nhưng nếu để bà ở đây bà ta lại tiếp tục đi cũng chết biết đâu mà tìm. Cuối cùng tôi quyết định dìu bà về đây là việc khó khắn khó lường. Tôi phải vật lộn với người mất trí, tôi cầm tay trì kéo bà để buộc bà di cho nhanh. Đồng thời luôn miệng đông viên giải thích cho bà phải đi. Bà cũng luôn đòi ăn, đồi uống nước, đòi ngồi nghỉ. Nhưng lấy gì mà ăn uống ở nơi hoang vu khô hạn này? Đi được vài trăm mét tôi cho bà nghỉ khoảng 5 phút rồi lại kéo ép bà đi. Làm sao đưa bà thoát khỏi đồi cát trước khi cát nóng bỏng. Cứ như thế tôi phải nổ lực gần 2 tiếng dồng hồ cuối cùng cũng cứu bà già thoát được. Người mệt lữ đẩm ướt mồ hôi.
Nếu bà già không gặp được tôi chắc chắn sẻ chết mất xác ở trên đồi cát hoang vu dó. Bởi vào mùa nắng không ai đến dó làm gì. Đây không phải là sự may mắn mà dường như tiền định tôi đến cứu bà tôi có cảm giác như vậy. Đến nay tôi mới kể ra câu chuyên này. Gia đình con cháu bà có biết tôi đã đưa bà về nhưng mọi người thì không ai biết đến.
Thường ngày tôi sẻ đi gần hơn nhưng hôm nay không hiểu sao tôi đi sâu hơn nhiều gần đến bờ biẻn. Đến quảng này cây cối râm rạp tôi đang đi bỗng thoáng thấy có bóng người có thể họ đi làm gì đấy tôi cố tránh. Đi một quảng nửa thấy cây nhiều khó đi nên tôi quay lại. Lúc này tôi phát hiện người lúc nảy đang cố bám tôi khi đến gần tôi nhận ra là một bà lão người cùng làng trên 80 tuổi. Tôi hỏi bà đi đâu đi với ai ra tận nơi xa xôi này bà trả lời lung tung. Rồi bà chỉ mấy cái ụ cát nhỏ nói: -Mồ mã cả đấy này... Lúc này tôi mới sởn tóc gáy hiểu ra bà là người mất trí rồi! Ở chôn hoang vu xa vắng này chỉ hơn 1 tiếng đồng hồ nửa đồi cát bắt đầu thiêu đốt. Tôi phải có quyết định ngay 1 là dìu bà ta về, 2 là để bà đây mình nhanh chóng về gọi người đến cứu. Nhưng nếu để bà ở đây bà ta lại tiếp tục đi cũng chết biết đâu mà tìm. Cuối cùng tôi quyết định dìu bà về đây là việc khó khắn khó lường. Tôi phải vật lộn với người mất trí, tôi cầm tay trì kéo bà để buộc bà di cho nhanh. Đồng thời luôn miệng đông viên giải thích cho bà phải đi. Bà cũng luôn đòi ăn, đồi uống nước, đòi ngồi nghỉ. Nhưng lấy gì mà ăn uống ở nơi hoang vu khô hạn này? Đi được vài trăm mét tôi cho bà nghỉ khoảng 5 phút rồi lại kéo ép bà đi. Làm sao đưa bà thoát khỏi đồi cát trước khi cát nóng bỏng. Cứ như thế tôi phải nổ lực gần 2 tiếng dồng hồ cuối cùng cũng cứu bà già thoát được. Người mệt lữ đẩm ướt mồ hôi.
Nếu bà già không gặp được tôi chắc chắn sẻ chết mất xác ở trên đồi cát hoang vu dó. Bởi vào mùa nắng không ai đến dó làm gì. Đây không phải là sự may mắn mà dường như tiền định tôi đến cứu bà tôi có cảm giác như vậy. Đến nay tôi mới kể ra câu chuyên này. Gia đình con cháu bà có biết tôi đã đưa bà về nhưng mọi người thì không ai biết đến.
Lê
Văn thưa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét