Ông lang vườn chỉ bảo tôi ngồi chính giửa gian nhà đội một cái nón. ông lấy một bát nước lã cầm trên tay khấn vái gì đó rồi đừng bên gọi tên tôi. Tôi đáp lời: - Dạ. Rồi ông hô: -Xuống! đồng thời ông đỗ bát nước trên chiêc nón tôi đội. Bỗng nhiên cái xương bị mắc trong cỗ họng tôi từ từ trôi xuống bụng. Lúc đó tôi hoàn toàn cảm giác rỏ ràng như vậy. Tuy nhiên ngày hôm sau tôi lại bị cảm giác lấn cấn trong họng nhưng vẩn ăn uống được. Có thể vị trí nơi mắc xương gà gây tỳ vết viêm tấy dù xương đã trôi qua nhưng vẩn bị đau cảm giác như xương còn mắc. Cha tôi phải đi mời ông thầy một lần nửa. Lần này thuật chửa của ông có thay đổi ông phải leo lên mái nhà gở mái tranh hở một lỗ giửa gian nhà. Cách hành lễ giống như trước chỉ khác là ông ngồi trên mái nhà và đỗ bát nước xuống lổ hở dưới nền nhà tôi ngồi. Lần này cũng vậy khi ông hô: -Xuống! thì cảm giác nơi cỗ tôi vẩn trôi xuống như lần trước vậy. Ông thầy này chỉ đến giúp chứ không lấy tiền ai.
Cho đến nay tôi sống qua thời đại của đĩnh cao khoa học nhưng không thể tự lý giải phép thuật chửa hóc xương quá ư đơn giản trong dân gian. Tiếc rằng ông thầy này khi qua đời mà không thể truyền lại cho con cháu. Để chứng minh cho thế giới khoa học ngày nay cái cứ tưởng như là mê tính dị đoan mà tính hiệu quả còn thách thức cả với khoa học hiện đại. Y học ngày nay vẩn không thể phát minh ra một loại máy có thể tác động không tiếp xúc miếng xương mắc trong cỗ họng trôi đi. Như ông thầy lang nhà quê ở thời còn mông muội lạc hậu lại có thể dùng nước lã chỉ là thứ tượng trưng đẩy xương gà mắc trong họng. Đây là sự kỳ diệu mà chính tôi là một nhân chứng, rất mong có lời giải thích.
Lê Văn Thưa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét