Thứ Hai, 30 tháng 10, 2017
Phát hiện ra sáng kiến tưởng lãng quên
Thứ Bảy, 28 tháng 10, 2017
Ta vẩn sống và mến yêu trên bãi cứt vĩ đại
Thứ Bảy, 7 tháng 10, 2017
Ngày xưa dùng phép thuật chửa hóc xương?
Ông lang vườn chỉ bảo tôi ngồi chính giửa gian nhà đội một cái nón. ông lấy một bát nước lã cầm trên tay khấn vái gì đó rồi đừng bên gọi tên tôi. Tôi đáp lời: - Dạ. Rồi ông hô: -Xuống! đồng thời ông đỗ bát nước trên chiêc nón tôi đội. Bỗng nhiên cái xương bị mắc trong cỗ họng tôi từ từ trôi xuống bụng. Lúc đó tôi hoàn toàn cảm giác rỏ ràng như vậy. Tuy nhiên ngày hôm sau tôi lại bị cảm giác lấn cấn trong họng nhưng vẩn ăn uống được. Có thể vị trí nơi mắc xương gà gây tỳ vết viêm tấy dù xương đã trôi qua nhưng vẩn bị đau cảm giác như xương còn mắc. Cha tôi phải đi mời ông thầy một lần nửa. Lần này thuật chửa của ông có thay đổi ông phải leo lên mái nhà gở mái tranh hở một lỗ giửa gian nhà. Cách hành lễ giống như trước chỉ khác là ông ngồi trên mái nhà và đỗ bát nước xuống lổ hở dưới nền nhà tôi ngồi. Lần này cũng vậy khi ông hô: -Xuống! thì cảm giác nơi cỗ tôi vẩn trôi xuống như lần trước vậy. Ông thầy này chỉ đến giúp chứ không lấy tiền ai.
Cho đến nay tôi sống qua thời đại của đĩnh cao khoa học nhưng không thể tự lý giải phép thuật chửa hóc xương quá ư đơn giản trong dân gian. Tiếc rằng ông thầy này khi qua đời mà không thể truyền lại cho con cháu. Để chứng minh cho thế giới khoa học ngày nay cái cứ tưởng như là mê tính dị đoan mà tính hiệu quả còn thách thức cả với khoa học hiện đại. Y học ngày nay vẩn không thể phát minh ra một loại máy có thể tác động không tiếp xúc miếng xương mắc trong cỗ họng trôi đi. Như ông thầy lang nhà quê ở thời còn mông muội lạc hậu lại có thể dùng nước lã chỉ là thứ tượng trưng đẩy xương gà mắc trong họng. Đây là sự kỳ diệu mà chính tôi là một nhân chứng, rất mong có lời giải thích.
Lê Văn Thưa
Thứ Năm, 5 tháng 10, 2017
Bất khả kháng ngồi trên đùi một vị tướng
Vào khoảng năm 1988 một lần đô đốc hải quân
(thượng tướng) Giáp Văn Cương cùng cán bộ tùy tùng đến kiểm tra vùng 5 hải quân
bằng máy bay trực thăng. Khi rời đơn vị ông hiểu vùng 5 hải quân phải làm nhiệm
vụ quốc tế ở nơi khó khăn xa xôi nên ông gợi ý với đơn vị: Có cán bộ sĩ quan nào đi
phép hay đi công tác về thành phố Hồ Chí Minh thì cho lên máy bay cùng đi luôn.
Trong số này có tôi đi công tác, máy bay hạ cánh xuống sân bay quân sự Tân sơn nhất. Bộ tư lệnh hải quân cho 2 xe đến đón một xe riêng cho Đô đốc hải quân tất nhiên rồi, còn xe nửa chở cán bộ tùy tùng. Không ai biết có nhiều cán bộ vùng 5 đi kèm nên không điều thêm xe. Sau khi đã lên xe tướng Cương nhìn thấy một số cán bộ cố chen lên xe kia nhưng không còn chổ. Ông liền chỉ thị: -Các đồng chí còn lại lên xe tôi. Tất cả những người còn lại đều đứng yên quá e ngại bởi không ai lại dám lên xe riêng của Đô đốc Hải Quân Giáp Văn Cương cả. Ông phải nhắc lại lần nửa các cán bộ mới rụt rè lên xe nhưng rồi chính xe của tư lệnh cũng đã chật chỗ. Ông lại phải lên tiếng một lần nửa: -Còn chổ này đây -ông chỉ vào khe hở còn lại sát bên ông. Không ai dám vào đó nhưng ai cũng sợ vì ông đã chỉ chổ mà không chịu vào! Một chút chần chừ chỉ tôi mới đủ “Dũng cảm” nhảy lên ngồi, làm mấy cán bộ đi cùng xe thở phào nhẹ nhỏm. Tôi tin rằng mình là người duy nhất có thể ngồi cận kề bên một vị tư lệnh kiệt xuất của quân chủng Hải quân. Xe chuyển bánh tôi co người lại vì dường như tôi đang ngồi trên đùi của Thượng tướng Giáp Văn Cương. Chổ ngồi quá chật lúc này trọng tâm sức nặng của tôi rơi đúng vào chân của ông tôi chẵng thể nhổm người lên được… Từ sân bay Tân sơn nhất đến bến Bạch đằng cơ sở 2 của bộ tư lệnh Hải quân ở quận 1 thành phố Hồ Chí Minh. Chặng đường chưa đến 10km mà tôi tưởng chừng như phải đi qua một thế kỷ! Thực ra với cương vị tư lệnh Hải quân ông có thể ra lệnh điều bao nhiêu xe đưa đón chẵng được. Đây cũng không phải ông vì tiết kiệm chi phí, mà đơn giản là ông quan tâm đến cán bộ cấp dưới của mình phải ở nơi xa xôi đi lại quá khó khăn. Ông muốn chia sớt tiêu chuẩn đi lại của mình nếu có thể như máy bay như xe riêng dành cho ông, cùng với cán bộ cấp dưới.
Qua các
đời tư lệnh hải quân ai cũng biết đến tài chỉ huy, uy lãnh đạo quân chủng Hải
quân của đô đốc Giáp Văn Cương. Tôi không ngờ mình lại được ưu ái ngồi bên ông
chứng kiến một vị tướng quan tâm đến cán bộ chiến sĩ cấp dưới như thế, một kỷ niệm không quên đời lính của tôi. Tiếc rằng
ông đã mất sớm vì bệnh hiểm nghèo.