Thứ Ba, 17 tháng 3, 2020

Ai đọc được lời tiên đoán - như vụ virut Vũ hán?

  Đã có khá nhiều lời tiên tri đi đến sự thật mà lịch sử còn lưu lại. Vấn đề tôi muốn đặt ra đây là: Ai sẻ đọc được lời tiên tri hay dự báo sớm này để cứu rỗi thế giới hay cứu rỗi trước thảm họa? Có lẻ đây là sự hệ trọng lại chính là điều nan giải có dự báo sớm nhưng để thảm họa qua rồi mới nhận ra thì đã quá muộn. Vì sao tôi nói vậy có lẻ chính tôi cũng là một hiện tượng liên quan đến những cảnh báo trước mà chính mình cũng khó nhận ra.
   Chẵng hay gì khi tự mình nói ra nhưng nếu không chính mình bộc lộ thì làm sao biết đến. Cũng may còn có không gian mạng thời nay lưu giử chứng giám nếu không lại trở thành kẻ thêu dệt ngớ ngẩn. Nó xuất phát vào một dịp rất bận rộn chuẩn bị đón tết Canh Tý đó là vào ngày 18/1 tức 24 tết vừa qua tôi bỗng nhiên phân tâm với việc tết. Quay ra với máy tính viết bài không hề ngắn để đăng lên Facebook với cả Blogger có tưa đề: "Nghịch lý Phec mi - Lời cảnh báo cho trái đất" http://levanthua.blogspot.com/2020/01/ban-ve-nghich-ly-femi.html (Đề tựa trên Fb do dài tôi bỏ đi: Lời ảnh báo cho trái đất). Bàn về 1 nhà khoa học tôi không biết trước đó, còn tôi lại là 1 nhà vô học! Rất hiếm người đọc bài này của tôi chỉ có 3 like (Mà họ có ai đọc kỷ không?). Tưởng thế là qua đi, vào quên lãng. Không ngờ hơn 1 tuần sau tôi mới lần đầu nghe tin và rồi cho đến nay thế giới đang phải vật lộn với cơn đại họa virut Vũ hán. Tôi mới giật mình kiểm chứng lại vì sao tôi lại đăng bài không liên quan lại vượt trên hiểu biết của mình? Có những từ ngữ đúng y với diễn biến đã xẩy ra đó là: "Chiến tranh sinh học" và "Lời cảnh báo cho trái đất". Thật khó lý giải phải chăng đây là lời cảnh báo trước thảm họa của thế giới chính tôi cũng không ngờ?
    Tuy nhiên mới có vậy thì chưa nói lên gì nhiều có khi là ngẩu nhiên. Nhưng đã qua đúng tròn 10 năm nay tôi vẩn còn trăn trở vì sao…? Và làm sao ghi lại những gì mình từng đã trải qua, lại đúng khoảng 10 năm. Vào năm 2010 tôi từng đưa ra 4 dự báo sớm thảm họa ở chính đất nước mình.
1) Trong đại lễ 1000 Thăng long ở Hà nội tôi đưa ra dự báo trước không lo mưa bão làm ảnh hưởng lễ hội, lũ lụt chỉ xẩy ra ở vùng miền Trung.
2) Trước lũ lụt khoảng 1 tháng bỗng nhiên tôi có bài viết chuẩn bị cho lũ lụt cách bảo vệ giếng nước đơn giản gửi đến khá nhiều tòa soạn báo. Điều quan trọng không một tòa báo nào đăng. Và rồi những trận lụt lịch sử đã diễn ra sau đó ở miền Trung làm ngập sâu gây ô nhiễm nặng 250.000 giếng nước của người dân! (theo thống kê sau lụt).
3) Vào một dịp tôi bồn chồn hăm hở viết một bài báo phải gửi khẩn cấp mà gửi cho báo nào? Tôi trăn trở phải là một tờ báo có quyền lực tôi nghỉ ra chỉ có báo Công an nhân dân. Và lần đầu tiên tôi gửi đến tòa báo này, một người không ai biết bỗng nhiên viết bài bảo công an hãy chặn xe khi đường ngập lụt! Khoảng 15 ngày sau có câu trả lời chuyến xe khách Hà tĩnh 20 người chết chìm do đường bị ngập lụt!
4)Vào một dịp đầu năm dường như tôi cảm nhận ra sự ngột thở nào đó tôi liền viết bài cảnh báo gửi đến báo Tuổi trẻ. Dù báo Tuổi trẻ từng đăng bài viết của tôi nhưng họ lại không muốn đăng bài này. Khoảng 10 ngày sau 9 thanh niên bỗng chết ngạt trong một ngôi nhà đóng kín cửa ở Hải phòng. Đúng với nguy cơ tôi cảnh báo, lúc này báo Tuổi trẻ mới lục lại đăng bài đó của tôi.
  Một số thư điên tử tôi gửi đi, qua 10 năm còn lưu trên mạng đến nay
Phải khẵng định rằng tôi là một người dân hết sức bình thường. Đôi lúc gửi bài đến tòa báo nào đó cũng giống như trăm ngàn bài viết khác của bao người. Không ai có thể biết trước điều gì xẩy ra sau đó để mà được đăng hay không. Để muốn nói rằng không ai có lỗi gì chỉ có thể đáng tiếc sau đó sự việc khó ngờ lại diễn ra đúng vậy.
  Thật kỳ lạ tôi đã cảnh báo trước và rồi chính tôi phải chứng kiến thảm họa mà không sao cứu rổi được! Phải chăng tạo hóa sinh ra vậy để hằn hạ tôi mình mang lỗi vì đã bất lực. Một điều nổi lên đối với tôi những cảnh báo đều nằm trong phạm vi ngắn hạn trước 1 vài tuần đến cở tháng. Mặt khác các cảnh báo đều thông qua truyền thông báo chí hay mạng xã hội (mang dáng dấp của hiện đại). Rỏ ràng tôi không phải thường xuyên đưa ra cảnh báo mà chỉ thời đoạn rỏ nhất là năm 2010. Không ngờ lại đúng 10 năm sau tôi phải kinh ngạc bởi ở tầm mức thảm họa thế giới do virut corona, thể hiện ngay từ đầu đề bài viết. Tôi cho rằng không riêng tôi mà còn một số người khác cũng có khả năng này khoa học khó để lý giải. Đó là khả năng vốn có tiềm ẩn của con người. Tôi mạo muội rút ra một điều rằng dù đã có những dự báo sớm nhưng lại khuyết đi một nửa quan trọng. Đó là người có thể đọc được lời tiên tri hay dự báo trước để có thể cứu rổi trước thảm họa.
 Tôi đã chia sẻ những gì mà tôi đã trải qua mong rằng có những cao nhân giải được kỳ bí này. Những lời tiên đoán đưa ra mới là một nửa người đọc được lời tiên đoán này mới là hoàn thiện trước khi đã quá muộn.

Ngày 15 tháng 3 năm 2020
Người viết: Lê Văn Thưa

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét