Thứ Năm, ngày 07/02/2008
Có lẽ nào ta phải lòng nhau
Khi hai người cùng chung
một giới
Cuộc đời này tình yêu đâu
chỉ dành riêng trai gái
Còn ta, ta yêu nhau, yêu
cuộc sống trên đời.
Yêu màu xanh nhuốm cả đất
trời
Thương cho trái đất hao gầy
theo năm tháng.
Những cao ốc chọc trời,
khói lò bay bãng lãng
Vần vũ che khuất cả khoảng
trời xanh.
Trái đất này mang nặng
nỗi gian truân
Nuôi bảy tỷ người muốn ăn
sung mặc sướng,
Muốn sang giàu phồn vinh
nơi thụ hưởng.
Của cải từ đâu? – Bòn rút
tự đất trời
Nước uống cũng khan, của
hầm mỏ đã vơi
Lá phổi xanh rừng đại
ngàn chặt hạ.
Những vùng đất cỗi cằn lấn
dần sa mạc hóa
Thuốc chuột, thuốc sâu,
thuốc cỏ bón đồng xanh.
Hỡi nhân loại! ta sống mỗi
mình chăng?
Đâu loài vật đáng thương,
đâu màu xanh vắng bóng
Rừng bê tông nhà thay rừng
cây hứng nắng.
Có lẽ nào trái đất đã
nóng lên!
Núi lở, sóng thần, động đất,
bão lụt liên miên
Cân bằng tự nhiên trái đất
đang kêu cứu
Lịch sử người Mai-a (*) nền
văn minh xưa hiện hữu
Nhắc ta phải làm gì cho
trái đất xanh tươi
“Vì lợi ích mười năm trồng
cây
Vì lợi ích trăm năm trồng
người”
Chính tình yêu từ con tim
khối óc
Muốn màu xanh rợp bóng
trái đất này.
Hỡi nhân loại! chính mỗi
chúng ta đây.
Cuộc đời này tình yêu đâu
chỉ dành riêng trai gái
Còn ta, ta yêu nhau yêu
cuộc sống trên đời
Yêu mầu xanh yêu sự sống
muôn loài.
(*) Theo các nhà khảo cổ
người Mai-a (Mê-hi-cô) biến mất chỉ còn lại đền đài do chính họ đã tự tàn phá
môi trường sống tự nhiên.
Lê Văn Thưa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét