Thứ Bảy, 15 tháng 2, 2025

Chuyện một trí thức lão làng cụ Phạm Chiểu

 
Cụ phạm Chiểu 93 tuổi là cụ ông hiện cao niên nhất thôn, lâu ngày tôi mới đến thăm cụ. Do tuổi cao sức yếu cụ đã nằm liệt giường mấy năm nay. Mắt cụ nhắm nghiền tôi lên tiếng chào cụ, anh Tý là con trai nói rỏ thêm cho cụ biết về tôi. Cụ hé mở mắt ngật đầu rồi tôi có đôi lời thăm hỏi cụ... Rồi anh con trai cụ mời tôi ra phòng uống nước. Thì bỗng nhiên cụ Chiểu gọi tên tôi rồi bảo: - Ở đây ta có chuyện này, rồi cụ thều thào nói luôn: -Lê Chì Viện. Tôi không hiểu cụ nói gì anh Tý con cụ cũng không thể dịch ra buộc cụ phải nói nhiều lần về ngôn từ khó hiểu đó, tội cho cụ quá. Hay cụ muốn đi viện? Tôi mông lung không hiểu sao cả. rồi bỗng tôi mù mờ nhận ra rồi lên tiếng: - Có phải cụ muốn nói đến Lệ Chi Viên liên quan đến Nguyễn Trãi? Cụ gật đầu nói: Tru di tam tộc! Quá bất ngờ sự bất ngờ dâng lên đĩnh điểm. Một người già yếu nằm bất động mắt nhắm nghiền mà trong đầu vẩn sáng suốt về lịch sử của dân tộc. Xin bái phục cụ đúng là một trí thức một nhà giáo gạo cội không ai có thể ngờ. Cứ nói thẵng ra rằng đưa ra ngôn từ rỏ ràng là: "Lệ chi viên" thì mấy ai còn trẻ khoẻ dù có học hiểu ra ngay là gì? Tôi cũng là dạng đã ít học lại còn khá mù về lịch sử, vì sao cụ nhằm vào tôi để gợi về lịch sử là có lý do. khi cụ đang khoẻ thì tôi thường đến chơi, cụ luôn đàm đạo về lịch sử tôi luôn lắng nghe. Năm 2020 khi tôi làm Video về thôn Tiền tôi đã nhờ đến cụ rất nhiều về lịch sử của làng quê mình.

Một trí thức bậc đại học hầu như là đầu tiên của làng thật cảm phục cụ dù già cả đau yếu vẩn minh mẩn. Cầu mong cho cụ được sống lâu

Lê Văn Thưa



Thứ Bảy, 11 tháng 1, 2025

3 lần quá giang máy bay trực thăng đều gặp sự cố

Máy báy trực thăng Mi-6 của Nga và  HU-1A của Mỹ
Ngày nay việc đi lại bằng máy bay là phổ biến nhưng 40 năm trước đi máy bay là rất hiếm đó là nói đến máy bay hành khách thông thường. Còn đi bằng máy bay trực thăng thì quả là rất hiếm cho đến cả ngày nay.

Vậy mà tôi lại có thể đến 3 lẩn đi quá giang máy bay trực thăng, thực ra ở Việt nam chỉ có quân đội mới đi loại máy bay này. Đúng vậy cả 3 lần tôi đi là từ cuộc chiến biên giới Tây nam Căm pu chia điều đáng nói tôi lại là người lính bình thường không liên quan với không quân lại chẵng phải quyền chức gì. Đúng ra hoàn toàn là ngẩu nhiên mà đến tận 3 lần ngẩu nhiên đi máy báy trực thăng như thế thì kể cũng là lạ. Tuy nhiêu câu chuyện này tôi lại không nói đến cơ duyên gì lại được đi máy bay trực thăng, mà chắc hẳn rất hiếm người được trải nghiệm này. Mà tôi lại nói tới 3 chuyến đi máy bay trực thăng để lại sự bất ngờ chưa từng thấy, những kỷ niệm không thể quên:

Lần thứ nhất đi máy bay trực thăng HU-1A loại máy bay củ từ thời Mỹ. Thực ra là tôi xin đi quá giang trong chuyến đi phép về cưới vợ năm 1982 từ Kông pông som đi Phnum pênh. Chỉ có 3 người kể cả phi công lần đầu tiên đi máy bay. Đây là loại trực thăng vũ trang rát nhỏ và củ kỷ ngồi trên máy bay mới khiếp làm sao. Bởi tôi phải ngồi bên cánh cửa mà cửa đã củ hỏng đóng không sát gió lùa vào như bão. May sao cũng đến đích an toàn vả rồi tôi được xếp theo một chuyến bay nửa để về Sài gòn. Lại may mắn được đi theo chuyến bay chuyên cơ của Tư lệnh Lê Đức Anh thời đó. Có ai như tôi thời đó đi phép cưới vợ mà  có nguyên 2 chuyến máy bay.

Lần thứ 2: Đi máy bay Mi 6 của Nga cũng do người Nga lái từ Phnum pênh bay về cảng Rem  rồi về cảng Kông pông som. Tôi đi công tác đến tiền phương bộ tổng tham mưu được ở cán bộ đây dưới thiệu tôi xin đi quá giang về đơn vị. Khi tôi đi công tác từ Kông pông som đến Phnum pênh bằng ô tô bao giờ cũng phải mang khẩu AK qua 250km đường rừng. Nơi thường diễn ra các cuộc phục kích của tàn quân khme đỏ tôi từng nhiều lần suýt chết trên con đường này... Đến sân bay nơi chiếc trực thăng Mi 6 của Nga chuẩn bị cất cánh tôi mang nguyên khẩu AK ngực đeo đầy đạn dược. Mấy người Nga đứng đó xanh mắt sao lại có cái ông vũ khí đến tận răng lại đòi lên máy bay của Nga? Mấy ông chặn tôi lại xì xồ với nhau sau đó phiên dịch mới nói với tôi. Phải để súng ống đạn dược lại mới được lên máy bay. Buộc lòng phải thế tôi giao vũ khí lại đồng nghĩa với tôi để mất nguyên súng ống đạn dược của mình. Tôi không rỏ cái vụ mất súng đạn này mà tôi vẩn yên hàn chẵng ai nhắc nhớ gì.

Lần thứ 3 đi máy bay với tư lệnh Đô đốc Hải quân (thượng tướng) Giáp Văn Cương ở đảo Phú quốc. Ông là vị tướng rất quan tâm sâu sát đặc biệt đối với đơn vị ở xa cách và chiến trận như vùng 5 HQ. Ông cho các sĩ quan đi công tác và đi phép dịp này thì đi quá giáng máy bay chở ông về Sài gòn. Tôi cũng đi công tác trong chuyến này lại lần thứ 3 được đi quá giang máy bay trực thăng. Khi máy bay hạ cánh xuống sân bay quân sự Tân sơn nhất cơ quan bộ tư lệnh HQ điều 2 xe con đến chở. Tuy  nhiên số người ở vùng 5 đi quá giang quá đông thấy vậy Tư lệnh ra chỉ thị cố gắng lên xe hết. Rồi ông bảo còn chổ đây ông chỉ vào ngồi sát ông. Ai cũng xanh mặt chỉ mổi tôi tai điếc không sợ mới dám lên ngồi bên Tư lệnh. Thực ra là ghé bên đùi ông  Con đường xe khoảng 20 km mà tôi như ngồi trên lửa bởi quá ngại với vị tướng cảm giác xe chạy sao mà lâu đến thế. Có thể nói trong đời lính chiến tôi may mắn được gần gủi theo đúng nghĩa đen với vị đô đốc tư lệnh quân chủng Hải quân Giáp Văn Cương.

Mổi chuyến đi máy bay trực thăng là những sự việc khác nhau nhưng tất cả điểm chung là đều đi quá giang, đều máy bay trực thăng. Nói thẵng ra rằng rất hiếm người được đi theo cách này dù là 1 lần tôi lại đến 3 lần mới là lạ: -Máy bay hỏng cửa gió như bão, -lên máy bay nước ngoài quá giang mà vũ khí cứ như đi cướp, -rồi phải ngồi trên đùi của một vị tướng nổi tiếng. Tất cả là những kỷ niệm về đời lính chiến suốt thời trai trẻ của tôi.

Lê Văn Thưa


Thứ Ba, 7 tháng 1, 2025

Bất ngờ ngồi chen vị tướng Giáp Văn Cương

  Vào khoảng năm 1988 một lần đô đốc hải quân (thượng tướng) Giáp Văn Cương cùng cán bộ tùy tùng đến kiểm tra vùng 5 hải quân bằng máy bay trực thăng. Khi rời đơn vị ông hiểu vùng 5 hải quân phải làm nhiệm vụ quốc tế ở vùng biển Tây nam nơi đảo xa khó khăn nên ông gợi ý với đơn vị: Có cán bộ sĩ quan nào đi phép hay đi công tác về thành phố Hồ Chí Minh thì cho lên máy bay cùng đi luôn.

Đô đốc Giáp Văn Cương tại Quần đảo Trường sa 

    Trong số này có tôi đi công tác, máy bay hạ cánh xuống sân bay quân sự Tân sơn nhất. Bộ tư lệnh hải quân cho 2 xe đến đón một xe riêng cho Đô đốc hải quân tất nhiên rồi, còn xe nửa chở cán bộ tùy tùng. Không ai biết có nhiều cán bộ vùng 5 đi kèm nên không điều thêm xe. Sau khi đã lên xe tướng Cương nhìn thấy một số cán bộ cố chen lên xe kia nhưng không còn chổ. Ông liền chỉ thị: -Các đồng chí còn lại lên xe tôi. Tất cả những người còn lại đều đứng yên quá e ngại bởi không ai lại dám lên xe riêng của Đô đốc Hải Quân Giáp Văn Cương cả. Ông phải nhắc lại lần nửa các cán bộ mới rụt rè lên xe nhưng rồi chính xe của tư lệnh cũng đã chật chỗ. Ông lại phải lên tiếng một lần nửa: -Còn chổ này đây -ông chỉ vào khe hở còn lại sát bên ông. Không ai dám vào đó nhưng ai cũng sợ vì ông đã chỉ chổ mà không chịu vào! Một chút chần chừ chỉ tôi mới đủ “Dũng cảm” nhảy lên ngồi, làm mấy cán bộ đi cùng xe thở phào nhẹ nhỏm. Tôi tin rằng mình là người duy nhất có thể ngồi cận kề bên một vị tư lệnh kiệt xuất của quân chủng Hải quân. Xe chuyển bánh tôi co người lại vì dường như tôi đang ngồi trên đùi của Thượng tướng Giáp Văn Cương. Chổ ngồi quá chật lúc này trọng tâm sức nặng của tôi rơi đúng vào chân của ông tôi chẵng thể nhổm người lên được… Từ sân bay Tân sơn nhất đến bến Bạch đằng cơ sở 2 của bộ tư lệnh Hải quân ở quận 1 thành phố Hồ Chí Minh. Chặng đường chưa đến 10km mà tôi tưởng chừng như phải đi qua một thế kỷ! Thực ra với cương vị tư lệnh Hải quân ông có thể ra lệnh điều bao nhiêu xe đưa đón chẵng được. Đây cũng không phải ông vì tiết kiệm chi phí, mà đơn giản là ông quan tâm đến cán bộ cấp dưới của mình phải ở nơi xa xôi đi lại quá khó khăn. Ông muốn chia sớt tiêu chuẩn đi lại của mình nếu có thể như máy bay như xe riêng dành cho ông, cùng với cán bộ cấp dưới. 

Qua các đời tư lệnh hải quân ai cũng biết đến tài chỉ huy, uy lãnh đạo quân chủng Hải quân của đô đốc Giáp Văn Cương. Tôi không ngờ mình lại được ưu ái ngồi bên ông chứng kiến một vị tướng quan tâm đến cán bộ chiến sĩ cấp dưới như thế, một kỷ niệm không quên đời lính của tôi. Tiếc rằng ông đã mất sớm vì bệnh hiểm nghèo.

Lê Văn Thưa