Chủ Nhật, 29 tháng 12, 2024

Hoạ trên biển lạc đến quần đảo Nam du

  

    Một nơi đảo xa, xa không những chỉ là không gian mà xa cả với thời gian. Đó là một vùng đất xa xôi ở vùng biển Tây nam đất nước nơi mà một thời: Năm tháng theo chiến tranh đi suốt thời trai trẻ. Vâng đó là những năm tháng tôi làm nhiệm vụ chiến đấu bảo vệ tổ quốc và làm nghĩa vụ quốc tế giúp bạn Căm pu chia. Đây không thể ở đâu khác chính là Phú quốc kiên giang ở đơn vị  vùng 5 Hải quân. 

      Năm 1984 tôi được giao nhiệm vụ đi công tác ở Sài gòn đang ở hải cảng Kông pông som Căm pu chia. Từ đây tôi theo con đường bộ số 4 Kông pông som - Phnom pênh rồi về Sài gòn. Xong việc tôi quay về Kiên giang để từ đây theo tuyến tàu đi đảo Phú quốc rồi từ Phú quốc lại sang Kông pông som Căm pu chia.
     Tôi về cảng biển Rạch giá đúng vào đợt gió chướng không có con tàu nào ra khơi vào thời điểm nầy. Phải đợi chờ nhiều ngày trong lúc tiền ăn đã hết! Suốt ruột quá nhưng rồi cũng có 1 chiếc tàu gỗ chở lương thực của đoàn 133 hải quân đi Phú quốc. Tôi liên hệ xin đi, một người đồng đội ở trạm khách Rạch giá đã khuyên tôi không nên vì thời tiết đang rất xấu. Tôi không nghe vì đợi quá lâu rồi. Tàu xuất phát từ cảng Rạch giá ngoài thủy thủ còn có vài người là quân đội xin đi nhờ. Khoảng vài ba tiếng đầu tưởng như êm xuôi sóng gió không đến nổi nào. Tuy nhiên khi tầu vượt qua hòn Nghệ thì sự thách thức với biển cả mới bắt đầu. Con tàu gỗ khá nhỏ củ kỷ chở 20 tấn hàng lọt thỏm giửa muôn con sóng bạc đầu dằn dữ. Cuộc vật lộn bắt đầu con tàu quá nhỏ nhoi giửa mênh mông biển cả, vừa ngoi lên đợt sóng này lại bị dìm xuống lớp sóng khác. Nếu ai đã từng đi tàu biển gặp phải lúc sóng gió lớn mới có thể hình dung. Nhưng đó chưa phải là tất cả khi phải ở trên 1 con tàu gỗ đã củ kỷ lại chở nặng hàng. Con tàu dường như không thể tiến lên dù máy móc đã hoạt động cật lực. Các thủy thủ còn phải lo mọi thứ để điều khiển tàu đó có thể phần nào khuây nguôi. Còn khách đi tàu như tôi mới là đáng sợ lúc này không thể đứng tất nhiên rồi dù có muốn ngồi cũng không xong. Bởi con người bị quăng quật trên sàn tàu không thể bám víu vào đâu trước các con sóng. Chỉ có một cách duy nhất đó là gang người nghĩa là: Nằm xuống sàn 2 chân đạp vào thành tàu còn 2 tay vươn lên chống vào thành tầu bên kia. Phải gồng mình hết lực nếu không muốn lăn lông lốc hay bị rơi ra khỏi tầu. Nhưng âm thanh lúc nầy mới là nổi kinh hoàng ngoài sóng gió ào ạt là tiếng của chính con tầu. Đây không phải là tiếng máy vì nó trở nên quá nhỏ nhoi lọt thỏm. Mà là tiếng rên xiết từ mọi loại đinh ốc thứ liên kết con tàu gỗ trước áp lực vặn xoắn, giằng xé, bứt dật, của sóng dữ. Cái điệp khúc ghê rợn: Rào ào… ắc rắc rắc ắc ắc… kinh dị không ngưng nghỉ. Tưởng chừng đến giây phút con tầu gỗ hết chịu nổi đinh ốc bung ra vỡ vụn. Đó sẻ thành dấu tích cuối cùng sót lại những mảnh gỗ thân tàu trôi nổi trên biển!
 Nổi kinh hoàng mà tôi đã trải qua trên con tầu giửa mênh mông thét gào của biển cả. Vào lúc đó bỗng người thuyền trưởng tiết lộ con tàu rệu rảo đã quá sức không còn tiến lên được nửa!? Phải chăng đây lại là con tàu thứ 2 chịu lâm nạn cũng chính ở quảng khu vực này? (1 con tàu hải quân Vùng 5 hiệu: CLM6 đã bị chìm ở đây cũng do sóng gió) Thực ra ngay vào thời điểm cốt tử này con người ai cũng không kịp để mà hoang mang trước thảm họa có thể ập đến vì phải lo dồn dập chống đỡ. Bỗng viên thuyền trưởng đã đưa ra một quyết định cực chẵng đã khi con tàu không thể tiến lên. Buộc phải chuyển một hướng duy nhất xuôi theo hướng gió, nghĩa là theo hướng vô định! Con tàu dường như quay hướng 90 độ và sự chuyển hướng đã thấy ngay có tác dụng. Sự rung lắc tiếng răng rắc cũng thấy giảm đi và đây đúng là một quyết định sống còn… Nhưng lại gặp phải thách thức khác là con tàu đang đi đâu về đâu giửa mênh mông biển cả không bến bờ này!?... Nhưng rồi sự thách thức không thể cứ dằng dai mãi suốt cả 1 ngày khi trời đã ngã về chiều tối. Sau khoảng 3 tiếng tàu ỳ ạch chạy theo chiều gió thì bỗng xuất hiện mù mờ trước mắt một hòn đảo. Niềm hy vọng đây rồi! dần dần thấy rỏ hơn thật bất ngờ lại nhằm đúng vào quần đảo Nam du. Tất cả mọi người trên tàu gần như vở òa dù không thành lời.
  Thuyền cập bến cũng là vừa lúc trời xẩm tối. Quần đảo Nam du cũng là khu vực do vùng 5 hải quân đảm nhiệm nhưng không có lực lượng đóng quân ở đây. Lần đầu tiên tôi lên đảo Nam du một hòn đảo ở mãi tận cực nam của đất nước. Ở đây vẩn có người dân sinh sống khá đông nghề đánh bắt hải sản cũng là điểm cho các tàu thuyền đánh cá hoạt động ở vùng này ra vào trú đậu. Tất cả mọi người dân ở đây hầu hết nhà nào cũng bán hàng quán. Tất nhiên rồi để phục vụ cho tàu bè cập bến dù không phải lúc nào cũng nhộn nhịp. Thậm chí là thường vắng tanh vì ở nơi đảo xa. Con tàu tôi phải dừng 4, 5 ngày ở đây ban đầu tưởng đơn vị đoàn 133 phải điều tàu ra kéo về. Nhưng sau đó tàu tự sử chửa được để trở về đảo Phú quốc.
  Ở Rạch giá trước khi lên tầu ra đảo Phú quốc qua máy thông tin của đơn vị tôi đã điện báo trước ngày trở về đơn vị. Nhưng mãi gần 1 tuần sau chẵng thấy đâu! Không ai bảo ai nhưng chắc là gặp phải sự cố chẵng lành. Rồi vào 1 ngày tôi bất ngờ xuất hiện ở bộ phận hậu phương Phú quốc. Anh em ai nấy đều tròn mắt ngạc nhiên mừng rỡ: -Ủa tưởng ông vượt biên sang In đô, Mã lai hay “vỗ béo cho cá biển” rồi…
  Một kỹ niệm không thể quên về đời lính chiến. Trong nhiều lần thách thức trước sự sống và cái chết tuy nhiên tất cả thường chỉ xẩy ra trong vài phút giây, vài giờ đồng hồ. Lần này thì lãnh trọn bằng sóng gió vùi dập suốt cả một ngày trời lênh đênh trên biển vắng. May thoát nạn mà trở về không thì đã thành liệt sĩ không thây gửi nắm xương tàn dưới đáy biển xa rồi.
Theo các cuộc chiến tranh thì họa đến từ súng đạn đã đành nhưng lại còn bao hiểm họa không vì súng đạn. Là hải quân nhưng tôi không phải thường xuyên đi biển. Vậy mà lại có đến 3 lần gặp họa trên biển do thiên nhiên gây ra, đây là lần điển hình. Dường như cuộc đời sinh ra tôi để mà gặp nhiều thách thức. Điều kỳ diệu là số phận vẩn cứ vượt qua để mà ngắc ngoải sống đến ngày nay.

Lê Văn Thưa

Thứ Hai, 23 tháng 12, 2024

Con đường 4 nhiều kỷ niệm Kông pông som-Phnum pênh

 -Những kỷ niệm 45 cuộc chiến biên giới Tây nam 1979


  Trong cuộc chiến giúp Căm pu chia phía Hải quân từ hải cảng Kông pông som có con đường quốc lộ 4 nối với thủ đô Phnum pênh đây là con đường tôi đi lại nhiều nhất. Đi lại nhiều thì vui chớ sao nhưng không đây là con đường xuyên rừng thường bị đch phục kích!

Từ năm 1980 cho đến khoảng 1985 tôi là sĩ quan tác chiến hầu như là người được đặc cách mang tài liệu bản đồ tác chiến lên báo cáo cho tiền phương bộ Tổng tham mưu ở Phnum pênh. Thường thì một xe Jeep một lái xe chở mổi mình tôi với tài liệu, súng AK lăm lăm trong tay. Mổi tháng đi lại một lần qua nhiều năm như vậy hàng bao chục lần với thách thức địch có thể nổ súng bất cứ lúc nào trên con đường rừng này. Trong quá trình như vậy tôi gặp 5 lần phục kích phía trước, phía sau. Rồi một lần xe bị bắn trúng đó là chiếc GMC xe lớn chở nhiều người và nhiều đồng đội bị thương vong. Trong đó có người đng đội ngồi bên tôi Lê Tân Triều thuộc ban Quân lực đã phải hy sinh, thật đau buồn 2 người từng chuyện trò trước khi hy sinh. Tôi may mắn vượt qua mọi cửa ải qua suốt bao năm đi lại trên con đường tử thần này.

  Nhân đây tôi cũng xin kể câu chuyện có liên quan do tôi đi lại nhiều đến tiền phương bộ tông tham mưu của quân đội ta ở Phnum pênh. Cũng nhiều lần báo cơm  tại nhà ăn của bộ, tại đây có một nữ bộ đội là người phụ trách bếp ăn quan tâm đến tôi. Mình đã nhát gái lại đơn thương độc mã nên rất ngại mọi tiếp xúc nhưng khỏi lo mổi khi có thời gian rảnh là bạn gái có tên là Hồng Điệp lại đến với tôi. Kể ra làm thằng đàn ông như tôi thời đó quá là tệ rủ bạn đi dạo quanh đâu đó thì đã sao. Không đi đâu cả cứ đứng lỳ trước hành lang phòng khách của mình trò chuyện đến tận khuya. Như thể gặp phải một gã bê đê nào đó chẵng biết làm sao ứng xử với người bạn gái rất thân thiết nhiệt tình. Mổi lần tôi về công tác nàng lại càng quan tâm hơn. Mổi khi hết đợt ra về là sáng hôm đó thể nào nàng cũng làm món ăn ngon nhất đó là bánh nếp quấn lá dừa đặc sản Nam bộ. Điều quan trọng sáng dậy làm bếp nàng lại gọi tôi dậy cùng làm, đó là hành động đáng yêu nhất mà bạn gái đã dành cho mình. Vậy mà tôi chưa từng đụng vào tay bạn gái yêu Hồng Điệp! Có một chuyện buồn trong một dịp một số đồng đội ở vùng 5 Hải quân đi tập huấn ở tiền phương bộ tổng tham mưu về. Tôi nhận được thư của Hồng Điệp đọc ra tôi mới Hoảng, hoá ra các  đồng đội tôi dám viết giả thư của tôi gửi cho Hồng Điệp, để được HĐ quan tâm ăn uống trong thời gian tập huấn ở đó đúng là cười ra nước mắt! Thời trẻ yêu đương thì đây là mối tình tôi có quá nhiều lổi với bạn gái Hồng Điệp.

Con đường 4 Kông pông som-Phnum pênh thời đó đầy hiểm hoạ nhưng đổi lại có cả tình yêu không thể quên về một người bạn gái, tiếc rằng lổi lại từ chính mình.

Lê Văn Thưa


Thứ Sáu, 20 tháng 12, 2024

Gặp mặt cựu pháo binh Quảng bình thời đánh tàu chiến Mỹ

Kỷ niệm 80 năm quân đội và riêng mình

 

Mình cũng có liên quan bởi ngót 20 năm đi đánh giặc cứu nước ở góc rừng cuối biển qua suốt thời trai trẻ. Là lớp người cuối cùng đánh giặc hết giặc cho đến nay. Kể ra với lớp tuổi này với 20 năm đánh giặc là rất hiếm, hầu như không ai nghỉ đến chỉ có người trong cuộc mới hiểu.

Nhân dịp này cũng ôn lại những kỷ niệm và đây có được bức ảnh hiếm này vào thời đó làm dẩn chứng. Sau cuộc chiến giải phóng miền Nam tôi có mặt ở phía đông bán đảo Cam ranh nghỉa là đối diện với biển Đông. nơi đây rất xa khu dân cư cách hơn 10km chỉ có cuốc bộ gần như là biệt lập. Còn biệt lập hơn nửa trung đội pháo binh của tôi lại độc lập cách đại đội 7km mà tôi là tổng chỉ huy ở đây. Bấy ngờ có một cuộc diển tập nhằm ngăn đe các thế lực sau khi giải phóng. Bộ tông tham mưu quân đội nhắm nhe thế nào lại nhằm đúng vào vị trí đóng quân của trung đội tôi làm thao trường chính cho cuộc diễn tập: Hải, Lục. Không quân chưa từng có từ trước đến thời đó suốt vài tháng trời chuẩn bị và luyên tập. Trung đội tôi tham gia 1 khẩu đội pháo 85 ly. Để cho chắc chuyện tôi trung đội trưởng xuống giả đóng làm khẩu đội trưởng. Rồi cuộc diễn tập diễn ra có riêng một khán đài dành cho các tướng lĩnh trong đó có đại tướng Văn Tiến Dũng thị sát. Quy mô cuộc cuộc diễn tập hiếm có nhiều máy bay đủ loại xuất hiện, máy bay thả dù tiếp tế đường không.... Mặt biển thì đầy các loại tàu chiến, tàu đổ bộ chở xe tăng lội nước tấn công mặt biển lên... Đến lượt hệ thông phòng thủ trên bờ có hàng chục loại pháo súng được bố trí có cả tên lửa điều kiển bằng dây dẩn. Tất cả đã nổ súng chỉ có khẩu pháo của khẩu đội tôi được chỉ thị bắn sau rốt. Khi mà mục tiêu căng bạt dựng trên phao được tàu kéo đã bị các hoả lực bắn gần như rách phần nhiều. Thì đến phần pháo 85li tôi hô phần tử mục tiêu: bắn! quả đầu nổ gần quả thứ 2 nổ xa thế là đúng bài. sau khi chiết suất phần tử tôi hô bắn quả: 3,4,5,6,7,8. Lúc này trên bờ hàng trăm hàng ngàn tiếng hò reo cổ vũ. Bởi những quả đạn liên tiếp nổ trùm phủ mục tiêu, sau đó biến mất tất cả chiếc tàu kéo chỉ còn lại mổi sợi dây. Vì quá xúc cảm tôi hô bắn mà quên dừng thực ra chỉ được bắn 6 quả đạn. Một cán bộ quân đội có máy ảnh đả tìm ngay đến và chụp bức ảnh này rồi hỏi hộp thư để sau gửi. Tư lệnh hải quân Đoàn Bá Khánh lúc đó đã nói với cán bộ tuỳ tùng rằng: Cần phải phong đồng chí khẩu đội trưởng pháo 85ly lên trung đội trưởng....
Cái trung đội độc lập cứ gắn lấy với tôi ở nơi xa vắng bán đảo Cam ranh chưa là gì cả. Đại đội tôi lại theo cuộc chiến biên giới Tây nam tôi lại Trung đội độc lập. Tận quần đảo Hải tặc đảo hòn Đốc đây là nơi ác liệt bậc nhất toàn tuyến biên giới từ đất liền và hải đảo thời đó. Đạn cày xới tới mức nhiều hố đạn nổ chồng lên nhau không gì mô tả hết nổi khốn cùng. Nước ngọt không đủ phải tìm đến cây chuối nhai cầm hơi...
Kể mà nghe với nhau cuộc chiến sống còn như vậy nhưng rồi sống sót trở về sau chiến tranh đến này hơn 30 năm nay chưa từng ai hỏi đến.

Lê Văn Thưa

Thứ Sáu, 13 tháng 12, 2024

Nhớ một thời dối giả lên ngôi

 

Người làm ăn không chính đáng nghỉ ra nhiều trò đây là trò làm ảnh kỷ niệm dựa vào các hội ở địa phương. Phong trào làm thẻ hội viên các loại một thời nườm mượp thi nhau, có hội một năm phải làm mấy đợt. Nhóm người làm ảnh mang theo máy vi tính giăng ra ngay trước mặt mọi người. Chỉ cần hỏi người làm ảnh muốn áo quân hàm gì hay áo dài màu gì thế là cắt dán cắt ghép trên máy tính. Mình nhìn thì muốn ói còn mọi người thì đã không ngoảng mặt lại còn xấn vào xem khen là hay là giỏi. Một cách khen thẵng thừng cho sự dối giả ngay trước mắt mình muốn khóc quá. Như vậy chỉ qua mấy bộ hình nộm (Manocanh) mà ghép cho có thể hàng trăm ngàn người cùng được hả hê làm dáng. Khó địa phương nào lọt khỏi tầm ngắm của những nhóm làm ảnh kiểu này. Nhiều người có bộ sưu tâp ảnh này không dưới 5 cái mổi cái 300k. Ở nông thôn thì còn thiếu kém nhưng ảnh thì cứ chơi dù đó thực ra chỉ cắm mổi tý mặt của mình vào lại muốn khóc nửa hu hu!!!

Lê Văn Thưa