Tôi xin đưa ra đây câu chuyện mà chính tôi là nhân chứng qua
trải nghiệm suốt cuộc đời mới nhận ra là rất đáng phải lưu tâm. Bởi sự kỳ lạ
tính hiệu quả về kiểu chửa bệnh cứu người chưa từng thấy và không thể giải
thích.
Người xưa rất lo ngại nếu bị mắc xương gà bởi xương gà là thứ
cứng sắc nhọn rất có hại dường như là vô phương cứu chửa vì ở thời chưa có bệnh
viện! Tuổi thơ tôi đã dính phải điều đáng lo này bị hóc xương gà đã qua mấy
ngày không thể ăn được. Trong dân gian thì có rất nhiều cách chửa hóc xương
nhưng đây không phải những mẹo đơn thuần này. Khi cha mẹ tôi đang cuống lên thì
cũng có được tin rằng ở ngay trong xã, thôn Trúc ly có một thầy lang vườn nghe
nói ông chửa được nhiều người bị hóc xương.Đây là dịp tôi xin chuyển tải đến với
mọi người câu chuyện này, một cách chửa bệnh lạ thời cổ xưa mà lịch sử nhân loại
chưa ghi nhận hay chưa biết đến. Cha tôi đi mời thầy và ông thầy lang đã nhận lời
đến ngay. Thầy đến nhà bảo tôi ngồi ngay giửa nhà rồi thầy ngỏ ý có 2 cách chửa,
khi nhìn tôi thầy đánh giá chỉ bằng cách đơn giản ở tại nhà, cách khác là thầy
phải leo lên mái nhà.Sau khi thầy thắp mấy que nhang khấn vái gì đó, bảo đội
cho tôi cái nón. Rồi nhắc tôi khi nào nghe thầy kêu tên thì dạ. Thầy cầm một
bát nước lã đứng bên tôi rồi thầy gọi tên, tôi: -Dạ; thầy hô tiếp: -Xuống, rồi
đỗ ngay bát nước lã lên nón trên đầu tôi. Kỳ lạ thay một cảm giác nuốt xuất hiện
trong cỗ họng tôi như nuốt xuống một miếng ăn bình thường cảm giác rất rỏ ràng
từ từ trôi xuống bụng. Ngay sau đó tôi thấy cỗ thông không còn vướng mắc nửa và
rồi tôi ăn uống bình thường. Tuy nhiên vài ngày sau mặc dù ăn uống không việc
gì nhưng cứ có cảm giác cái gì đó vướng vướng ở cỗ. Cứ nghỉ chắc xương chưa xuống
hết nên cha tôi đi mời thầy một lần nửa, thầy không nề hà đến ngay. Lần này thầy
chuyển sang cách leo lên mái nhà. Tôi vẩn ngồi dưới nền nhà thầy gở tranh lợp
nhà lộ ra một khoảng nhỏ. Rồi làm phép giống y như lần trước chỉ khác thầy đỗ
bát nước lã từ trên mái nhà xuống tôi dưới nền nhà. Tôi lại có cảm giác nuốt
cũng như lần trước không khác gì.Thực ra cha con tôi đã nhầm làm khó thầy phải
quay lại lần nửa bởi chỉ cần chửa lần đầu là đã hiệu quả. Chỉ vì cái xương hóc
khá lớn khi mắc và khi trôi xuống nó đã gây xây xát chút đĩnh. Nên gây ra sưng
thậm chí là viêm sau một thời gian nhất định mới lành là đương nhiên.Điều đáng
nói thầy không hề nhận tiền công thầy nói đây là việc làm phúc, khi hành nghề
thầy lại phải cuốc bộ đến tận nhà bệnh nhân dù xa hàng cây số! Khốn nổi thời đó
không có món gì đễ làm quà cho thầy mà hẳn là nếu có thầy cũng sẻ không bao giờ
nhận.Như trên tôi đã nói: lịch sử nhân loại chưa ghi nhận đến cách chửa bệnh cỗ
xưa này. Đơn giản, hiệu quả không cần đến thuốc men dụng cụ đây là điều kỳ lạ
như thần thông biến hóa chuyện cỗ tích. Lại là sự thật mà tôi được may mắn là nhân
chứng.
Từ đó đến nay đã
hơn 60 năm con người đã đi đến các đĩnh cao trí tuệ của nhân loại. Vì sao không
thể kế thừa sáng tạo hơn cái cách chửa bệnh không cần tiếp xúc, chỉ tốn 1 bát
nước lã? Có thể người ta sẻ qui cho ông thầy lang này đã dùng đến thuật pháp mê
tinh dị đoan nào đó chửa bệnh. Vậy thì đã sao khi mà kết quả cuối cùng bệnh
nhân lành bệnh một cách nhẹ nhàng nhanh chóng không hề phải tốn kém gì. Chửa bệnh
chỉ bằng lời nói và 1 bát nước lã nghe cứ như là sự giểu cợt đây mới là điều
đáng bàn cải và suy ngẩm đến. Tôi xin đưa ra suy lý rằng phải chăng lý thuyết về
“Hiệu ứng cánh bướm” mà khoa học ngày nay đã đặt ra và đang nghiên cứu đến. Tên
gọi là lý thuyết hổn loạn “Chỉ cần một con bướm đập cánh ở Brazil có thể gây ra
một cơn lốc xoáy ở bang Texas, Mỹ”. Thì người Việt xưa tận nơi thôn quê nghèo
khó lạc hậu đã biết tác động vào kênh điều khiển nào đó ở con người dùng nó để
chửa bệnh? Nếu không dựa vào lý thuyết “Hiệu ứng cánh bướm” hay đại loại như vậy để nhìn nhận về cách chửa
bệnh xưa. Thì không có cách nào lý giải được vì sao một ông thầy lang miệt vườn
làm được cái mà khoa học ngày nay không
thể hay chứng minh được cách làm của người xưa? Trớ trêu thay ông thầy lang đó
tôi lại chẵng hề biết tên bởi từ khi tôi mới năm bảy tuổi và rồi cũng chẵng ai
nhớ hay nhắc đến ông thời gian đã xóa nhòa đi tất cả. Đến nay tôi mới may mắn hỏi
ra được ông tên là Toái có con trai tên là Tuế thôn Trúc ly. Chắc ông thầy lang
Toái cũng muốn như vậy sinh ra từ cát bụi chết đi cũng thành cát bụi đó là cái
triết lý của vạn vật tự nhiên. Thiên tài là một danh từ, nhưng thiên tai không
thể chỉ dành riêng cho các nhà chính trị, quân sự, khoa học vv... Định nghĩa rằng:
Thiên tài thường gắn liền với những thành tựu chưa từng thấy bao giờ. Vâng theo
tôi ông thầy lang Toái này đã: “gắn liền với thành tựu chưa từng thấy bao giờ”.
Bởi cách chửa bệnh kỳ diệu của ông cho đến ngày nay không ai có thể làm được
thì đó chỉ là Thiên tài.
Thế vẩn chưa là đủ
ông từng có thể đã chửa bệnh cứu sống cho hàng trăm hàng ngàn con bệnh ở miền
quê khi chưa có bệnh viện. Cả hàng trăm hàng ngàn người bệnh đó không phải tốn
1 đồng xu nào cho chi phí. Bởi phương châm của người thầy lang Toái đi chửa bệnh
là làm phúc đức. Cứ mặc nhiên cho bản thân và gia đình sống trong thiếu thốn
nghèo khổ với cuộc đời. Đây là sự Vĩ đại một thầy lang miệt vườn hội đủ Thiên
tài và Vĩ đại như thế đấy. Kính cẩn với linh hồn của một người thầy lang xưa đã
sinh ra từ cát bụi chết đi cũng thành cát bụi này.
Lê Văn Thưa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét