Con người vốn học đòi theo thiên nhiên tôi cũng vậy thôi bao nhiêu năm nay tôi
cũng đã từng cây chậu, chim lồng. He he muốn đưa hết cảnh quan tài nguyên thiên
nhiên về vườn nhà mình cho hoành tráng!. Đơn cử như cây Râm một loài cây hoa trắng
thơm lừng tôi từng trồng những dăm bảy cây cho biết tay. Để nhằm thu hút về
hương thơm đưa hết vẻ đẹp trắng trong tinh khôi về đây. Nhằm dụ bướm ong chim
trời có khi cả con người mấy cô nàng xin đẹp ngây thơ ấy ha ha... Nhưng than ôi
sao: "Động tiên đã khép, tình yêu không bền, điên cuồng lại tỉnh, say đắm
vẩn bơ vơ..." (Hoài Thanh). Hàng chục năm nay tôi ra công chăm bón chậu
đẹp đất vườn tốt tươi mà sao mấy cây râm vẩn cứ còi cọc lưa thưa vài chiếc lá
nhú ra mấy cọng hoa đơn côi! Hôm nay tôi đi trên quốc lộ xuyên rừng bất ngờ phát
hiện ra rừng cây râm.
Gọi là rừng nhưng chẵng còn gì chỉ ít cây bụi đã bị con
người vùi dập chặt hạ tàn phá. May cũng chưa thể giết chết hết mấy cây râm,
loài cây không cần phải đến gần ai cũng hiểu ra đích thị là nó. Bởi hương thơm
cùng màu sắc nổi bật với trong trắng tươi nguyên. Tôi kinh ngạc khi lần đầu bắt
gặp mùa hoa Râm nở trong tự nhiên. Hóa ra con người đem nó về trồng chẵng thể
thành công, ngược lại khi được sống ngoài tự nhiên dù ở nơi đất cằn lại bị con
người xâm hại đến cùng nhưng cũng không cản nổi mùa xuân Râm nở hoa. Ở đây dù
cây Râm lớn hay bé tất cả đều cho những chùm hoa trỉu cành nổi bật giửa màu
xanh của thảm rừng. Gợi lại mấy cây râm ở vườn nhà mà thấy xấu hỗ, mới thấm về
câu thơ Nhớ rừng của Thế Lữ:
"...Ghét những thứ không đời nào thay đổi,
Những cảnh sửa sang, tầm thường, giả dối:
Hoa chăm, cỏ xén, lối phẳng, cây trồng;
Giải nước đen giả suối, chẳng thông dòng
Len dưới nách những mô gò thấp kém;
Dăm vừng lá hiền lành không bí hiểm
Cũng học đòi bắt chước vẻ hoang vu..."
Hu hu hu ta bắt chước thì chỉ
nhận được cái méo mó, nhỏ thó, nực cười. Chốn tự nhiên nơi hùng vĩ rừng thiêng
lại bị con người tàn phá làm biến đổi!
Lê Văn Thưa
Lê Văn Thưa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét