Thời nhỏ lên khoảng 10 tuổi tôi đã theo mạ tôi
đi chợ Chè cách nhà khoảng 10km. Mua khoai lang rồi theo xe cuốc bộ gánh về chợ
quê bán chắc cũng lãi được vài hào sau mổi chuyến.
Nhớ đại loại là thế nhưng mãi cho đến sau này
khi mạ tôi hấp hối trước khi mất bà mới kể lại câu chuyện đau lòng này. Sự việc xẩy ra
đã gần 40 năm mà nổi đau vẩn hiện lên khuôn mặt của mạ tôi thật khôn tả:
Trong một lần mua khoai về nhà mạ tôi cất đặt
lại để sáng hôm sau đem ra chợ quê bán. Ngày hôm đó cha tôi đi cuốc ruộng về sớm
bụng đói không chịu nổi (mổi bửa ăn chính chỉ không đến 2 chén sắn lát trộn
cơm, ăn với rau luộc và muối). Thấy khoai lang cha tôi đánh liều lấy vài củ ra
bếp nấu, trong lúc mạ tôi vắng nhà. Khoai chưa kịp chín thì mạ về, mạ tôi phát
hiện ra ngay khoai bị mất mấy củ. Thế là mạ tôi bắt đầu hằn cha tôi: Ông ăn gì
mà lắm thế khoai của tui buôn hết lời rồi… Cha tôi nghe chịu không thấu bụng
đói ngấu mà quá bực mình cha tôi bưng nồi khoai đó đem đỗ chuồng heo.
Câu chuyện
đến đó tưởng tháng ngày rồi sẻ khuây nguôi nhưng không từ đó cho đến gần 40 năm
sau đến khi mạ mất. Mạ tôi không bao giờ quên cái kỹ niệm buồn đau đó, sao mà
cơ cực đói khổ, nông nổi thế? Mổi lần nhớ lại là mạ tôi lặng lẻ một mình đau buồn
nuốt nước mắt thương cha tôi, cho đến khi hấp hối mới kể cho mọi người cùng
nghe.
Vâng, nổi túng quẩn cơ cực, trong hoàn cảnh
đó con người lại dể gặp phải những lở lầm, có ai mà hiểu thấu? Để rồi lại gây
thêm nổi đau không bao giờ nguôi ngoai cho
đến khi nhắm mắt xuôi tay. Ôi mạ tôi!
Lê Văn Thưa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét