Cây gỗ mục quang dầu
người bán thách ngàn đô
Nếu làm củi không đủ sôi ấm nước
Bỗng thương mẹ oằn lưng vượt dốc
Gùi bó cây khô giá rẻ như bèo.
Nâng niu như nâng trứng hứng hoa
Bởi khúc gỗ được coi là cây ngọc
Cái giá của cây
mọc bởi rễ chôn sâu nơi ý thức
Buồn cho những xanh tươi
đang cô đơn reo hát giữa đời.
Trăm sự đều từ con người
Thổi sương mù vào con đường chân lý
Biến những cái cần thành vô nghĩa
Nâng niu những cái có không cần.
May mà, mẹ đã đốt củi lên
Lửa đượm hồng gọi tiếng reo ấm nước
Cha đi cày đồng, dịu vơi cơn khát
Và muôn loài cây vẫn mọc tự đất này
Thầm lặng chiết màu xanh cho cuộc sống
Vị ngọt, hương thơm
bù niềm cay nỗi đắng
Cứ tự nhiên như vẫn thế,
dưới trời.
Ảnh: Lê Văn Thưa
Nguồn Văn nghệ Quân đội Đọc chùm thơ của tác
giả Nguyễn Đình Minh thì bất ngờ bắt gặp tên cùng một bức ảnh của chính tôi ở
đây thật là điều ngạc nhiên. Vâng nhưng lúc này tôi không nghỉ đến bản quyền về
bức ảnh đó, vì nó đã được đăng trên báo một phóng sự ảnh. Mà hầu như cũng nhiều
người đồng cảm bởi cái nét mộc mạc của nhiều loài hoa đồng nội thôn dã đó. Bài
thơ “Nghỉ về cây” tác giả Nguyễn Đình Minh (thực ra tôi chưa biết) dường như
phần nào cùng đồng cảm với những gì mà tôi muốn dành về những loài hoa đồng nội
đơn sơ bằng hình ảnh đó. Điều muốn nói sự phát hiện để chắp nối giửa bài thơ và
bức ảnh này không biết là chính tác giả hay là từ ban biên tập, đây quả là một
sự tìm gặp đầy nhạy cảm. Điều tôi muốn bật mí sau đây nửa cũng là một sự bất ngờ:
Tôi chính là một người lính đã nghỉ hưu. Tôi hết sức tâm đắc những câu thơ: “ Trăm sự đều từ con người. Thổi sương mù vào
con đường chân lý. Biến những cái cần thành vô nghĩa. Nâng niu những cái có
không cần…” Vâng, điệu hồn của những câu thơ trên không biết sẻ thấm đến bao
nhiêu người nhưng với tôi nó đã đi cùng hồn đồng điệu. |
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóa