Mới long trời lở đất
hôm nào giải phóng miền Nam, không ai có thể tưởng tượng ra vỏn vẹn chỉ 2 năm
sau, chiến tranh lại bắt đầu ngấp nghé. Ôi Việt nam, ôi những người trai trẻ lớp
tuổi của tôi!?
Từ năm 1975 đến 1977 đại đội 12 pháo 85 ly của tôi đã đóng
quân ở bán đảo cam Ranh. Riêng trung đội 1 pháo binh của tôi từng đóng quân ở
khu Cáp ngầm đại dương của Mỹ trước đây. Cũng chính từ vị trí này được bộ quốc
phòng chọn cho cuộc diễn tập lớn nhất Hải -Lục -Không quân năm 1976. Trung đội
pháo của tôi nằm trong đội hình nòng cốt của cuộc diễn tập này. Giờ
thì đơn vị tôi được lệnh rời
Cam ranh ra chiến trường di chuyển về hướng vùng biển Tây nam trên một con tàu Hải quân chuyên dụng tàu đỗ bộ LST
trọng tải khoảng 2 ngàn tấn. chúng tôi lên tàu từ cảng quân sự Cam ranh cùng
nhiều đơn vị như pháo binh, xe tăng, xe máy công trình và dụng cụ phục vụ cho
chiến tranh. Trên con đường biển từ Cam ranh đi xuống phía nam hướng lên đảo
Phú quốc. Suốt gần 2 ngày đêm lênh đênh trên biển nhiều người chưa quen say
sóng nhừ tử. Đây là cuộc chuyển quân dài nhất bằng tàu đổ bộ đường biển trong
cuộc đời quân ngủ của tôi đến đảo Phú quốc. Chỉ tạm ở Phú quốc một thời gian ngắn trung đội
tôi, mà tôi là trung đội trưởng lại được lệnh chuyển quân về đảo Hòn Đốc quần đảo
Hải tặc. Đây chính là điểm nóng chiến sự bậc nhất trên toàn quốc vào thời điểm
này. Tàu chiến của Khơ me đỏ đã bắn chìm một số thuyền đánh cá của dân và tàu
quân sự của ta ở khu vực này. Để phục thù Bộ tư lệnh Hải quân điều trung đội
pháo của tôi. Trung đội từng thể hiện màn bắn pháo ngoạn mục trong cuộc diễn tập
Cam ranh 1976.
Trên đảo
hàng ngày hết đạn pháo đến súng cối, bắn ra từ 3 đảo của địch: hòn Dung, Keo ngựa, Kiến vàng chỉ
tập trung vào một đảo hòn Đốc của ta. Chẵng theo một quy luật nào tự nhiên đạn
lại rít réo đùng đoàng. Người ta nói rằng đạn pháo không bao giờ quả sau nổ
trùng với hố đạn trước. Tôi chứng kiến nhiều nơi trên đảo 2, 3 quả nổ chồng hố
nhau! Bởi mật độ đạn pháo quá nhiều nguy gây cơ thương vong bộ đội ta rất cao. Một lần khi đang đêm nghe pháo địch bắn tôi vội
chạy ra trận địa pháo để sẳn sàng chiến đấu. Bỗng nghe tiếng réo rít tôi nằm
ngay xuống lăn đại sang phải. Thì nghe một tiếng inh ngay bên trái chỉ nửa mét,
đất đá phủ kín thân. Tôi nằm mà sờ soạng khắp thân thể xem có dính vết thương
nào không? Nếu tôi mệnh hệ gì lúc này thì sáng mai đồng đội mới tìm thấy vì trời
tối đen như mực trên đồi cây bụi. Nếu tôi không lăn, hay lăn sang trái thì đã
anh dũng quang vinh thành liệt sĩ rồi, quả là may hay đạn tránh mình? Mới nghiệm ra người cứ luôn mang theo tin thần chủ nghĩa anh
hùng cách mạng, ngẩng cao đầu xốc tới thì tôi đã tiêu rồi! Hẳn là nhờ vào cái bản
năng sợ chết đã cứu mạng tôi đó cũng là cái triết lý sống hết sức tự nhiên…
Nhưng
phải sống với sự khốc liệt pháo đạn trên đảo
là chưa đủ. Cuộc sống đời thường ở nơi đảo vắng này lại rất khác thường. Được
tha hồ tắm tuyền nước biển mặn, sáng dậy lại không cần phải rửa mặt đánh răng,
chỉ đủ nước ngọt cho nấu cơm! Hòn Đốc là nơi thiên đường… của thiếu vắng nước
ngọt. Hằng ngày là người chỉ huy tôi phải lo cắt cử người đi tìm chặt chuối
cây. Không, đây không phải nói lạc, hay có thể là nơi nuôi lợn. Chặt cây chuối về rồi (ở đây không
có thân chuối to chỉ là cây nhỏ) chỉ cần bóc vỏ khô ngoài cắt ra từng khúc. Rồi
tôi phát cho từng anh em trong trung đội mình, đó là tiêu chuẩn. Rồi tôi cùng
anh em đồng đội nhanh nhảu gặm rau ráu phần thân chuối của mình. Dưới cái nắng
gay gắt đào công sự pháo nhể nhại mồ hôi. Khi mà cỗ họng khô khốc được mấy giọt
nước nghiền ra từ thân cây chuối cằn cổi sao cũng thấy mát lòng. Ở trên đời nầy
có ai từng thưởng thức thứ mà lợn vẩn ăn này chưa? Khi cái khát đe dọa thì nhai
cây chuối cũng cảm thấy dịu lòng. Không biết các đơn vị khác trên đảo bằng cách
nào còn trung đội pháo của tôi phát minh ra cách kiếm nước như vầy.
Trung đội
pháo tôi đến hòn Đốc với nhiệm vụ nằm phục để bắn tàu chiến 100 tấn của hải
quân Khme đỏ. Nhưng hình như chúng phát hiện được khi ta đưa pháo ra đảo nên
không như trước đó loại tàu khá lớn này không hề xuất hiện vào gần đảo nửa. Tiếc
quá không có dịp để trổ tài bắn pháo vốn có của đơn vị tôi tiêu diệt tàu địch.
Không thì có khi lại trở thành người được tung hô: ra ngỏ gặp… hay đã thành liệt sĩ là cái chắc.
Những năm
tháng ác liệt giờ nhớ lại mới cảm thấy kinh hoàng hơn. Đây có phải nơi giống với
địa ngục trần gian thách thức con người ở cái thời máu lửa đó. Hòn Đốc nơi biển
bờ xa vắng ai đã từng chiến đấu nơi đây? Vượt qua lưỡi hái của tử thần, qua cái
khát cháy lòng sống bên nước lại khốn cùng thiếu nước. Đây có phải là kỷ niệm
đau hay niềm tự hào của những người lính đích thực là chiến binh từng gánh chịu
trải qua?
Tôi
cũng chưa lần nào kể ra câu chuyện cuộc chiến quần đảo Hải tặc, hòn Đốc này. Cơ
bản là chẵng ai buồn quan tâm, đến như nhà nước mà hàng chục năm qua người ta cấm
truyền thông đưa tin và kỷ niệm về cuộc chiến Tây nam và biên giới phía Bắc
này. Mình như kẻ bị lừa dối đánh hết giặc về bỏ quên luôn. Có mấy ai ở lớp tuổi
như tôi dẩu chỉ 20 tuổi quân nhưng phải gánh đến hơn16 năm trực diện với đánh
giặc. Năm tháng theo chiến tranh đi suốt thời trai trẻ. Thời đẹp đẻ nhất của cuộc
đời lại vùi dập ở nơi quạnh vắng chiến trận xa! Nếu mình không tự nói ra thì
không ai hay ai biết, mà cũng chẵng ai cần biết đến! Người ta chỉ cần đến sự
tung hô chẵng hạn như đội đi đá banh về nước. Là có ngay ngập trời cờ sao nghẻn
đường đưa rước Việt nam muôn năm Việt nam chiến thắng trái banh sái cả họng…
Còn người đi đánh giặc quyết tử cho tổ quốc quyết sinh khi trở về như tôi đây
chẵng có một lời chào chưa từng ai hỏi đến.
Hiện
nay tôi được ngang tầm với mấy cháu đi lính nghĩa vụ hơn 1 năm ra quân cũng
thành CCB cả. Nghĩa là cũng giống như từng đi đánh trận như tôi. Cố gắng viết
nên ký ức đời lính với chiến tranh này để mà tự biết, hoặc nửa gặp ai cùng cảnh
ngộ sẻ chia. Hay con cháu hiểu ra có cha, ông nó đã phải khốn cùng trải qua chiến
trận dài lâu sống sót trở về như thế đấy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét